Khương Chấn Hoa nhìn thấy vợ mình mang về một túi đồ lớn, bao gồm sữa bột, và cả vài hộp thịt hộp, những thứ này ngay cả dùng phiếu cũng không mua được.
Ông ngạc nhiên và lo lắng nhìn về phía Tống Vãn Anh: “Hỏi đường mà người ta cho nhiều đồ như vậy? Bà nhận lại được à?”
Tống Vãn Anh có chút tủi thân: “Tôi không muốn nhận, họ chỉ để đồ lại rồi lái xe đi.”
Khương Chấn Hoa càng ngạc nhiên hơn: “Lái xe tới à? Chắc chắn là lãnh đạo rồi, sao bà lại nhận?”
Tống Vãn Anh nhìn đống đồ, im lặng một lát rồi nói: “Tôi biết ngoài lãnh đạo, chỉ có những người có cấp bậc cao mới có thể ngồi xe con. Họ bỏ lại đồ rồi đi, tôi thấy toàn là thực phẩm dinh dưỡng, định mang về cho ông bồi bổ thân thể. Bây giờ nhà mình không còn nhiều tiền.”
Những năm qua, họ tiết kiệm để dành chút tiền, nhưng tất cả đã cho Tôn Hiểu Nguyệt, bây giờ ngoài chút tiền ăn hàng tháng, họ không còn tiền dư.
“Ông bị thương đến giờ vẫn không ngồi lâu được, tôi chỉ muốn bồi bổ thân thể cho ông.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play