Tôn Hồng Mai cười hiền: "Nhanh thật, lại sắp hết năm rồi. Con gái thư ký Trương đúng là có phúc, sinh vào thời điểm này, theo lời người xưa, sau này chẳng lo đói ăn, lại còn được nghỉ hưu sớm một năm!"
Nguyễn Nhuyễn cũng bật cười. Sinh ra trong thời đại này đã đủ may mắn rồi. Từ năm 1990. Hoa Quốc phát triển nhanh như tên bắn. Mẹ nói không sai, đứa bé này đúng là sinh ra đúng thời điểm vàng!
Cô đưa tay xem đồng hồ, chắc Quý Viễn cũng sắp xuống tàu, không biết cậu ấy đã ăn trưa chưa.
Tôn Hồng Mai thấy cô cứ nhìn đồng hồ, cười trêu: "Đừng nhìn nữa, đến giờ là về thôi!"
Bị mẹ bắt bài, Nguyễn Nhuyễn hơi ngượng, làu bàu: "Con đâu có đợi anh ấy... Con chỉ đang lo nồi canh gà, chắc chín rồi, con đi xem chút."
Vừa định đứng lên, ngoài cửa vang lên tiếng reo vui của Tiểu Hồng: "Cục trưởng Quý, anh đi công tác về rồi!"
Nguyễn Nhuyễn lập tức quay đầu lại. Người đàn ông ấy mặc vest trong, khoác áo măng tô đen bên ngoài, cổ quấn chiếc khăn cô đan, chính là món quà cô tặng trước khi anh đi công tác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT