Tôn Hồng Mai thấy tổ trưởng Lưu thật kỳ quặc."Tổ trưởng Lưu, chủ nhiệm Dương, tôi không rõ các vị nghe được những gì, nhưng tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo, tôi tuyệt đối chưa từng làm điều gì gây ảnh hưởng xấu đến nhà máy!"
Lúc này, Dương Thiến đặt ly nước xuống, dịu dàng mỉm cười với Tôn Hồng Mai."Sao đứng làm gì thế? Ngồi xuống, ngồi đi. Tổ trưởng Lưu, chị cũng vậy, có chuyện gì mà phải đập bàn to tiếng thế? Không hay đâu. Chúng ta đang giải quyết vấn đề, sao phải làm to chuyện vậy. Ngồi xuống cả đi."
Tôn Hồng Mai cũng muốn biết rõ đầu đuôi ra sao, nên đi tới ngồi xuống. Tổ trưởng Lưu khoanh tay dựa lên bàn, Dương Thiến liếc nhìn cũng không nói gì, ngược lại mỉm cười nói với Tôn Hồng Mai:
"Tổ trưởng Lưu lúc nãy nói hơi nặng lời, cô đừng để bụng. Chị ấy là tổ trưởng, quen nhìn mọi việc từ góc độ nhà máy. Cô cũng nghe rồi đấy, gần đây ở thành phố Liên Thành, không ít nhà máy quốc doanh cũ đều sáp nhập, nhà máy đồ hộp của chúng ta cũng không ngoại lệ, hiện đang gặp rất nhiều khó khăn. Dĩ nhiên, tôi nói vậy không phải để gây áp lực, chỉ là muốn cô hiểu tình hình hiện tại."
"Hồng Mai à, cô nghĩ mà xem, bao năm qua nhà máy mình đã đồng hành với cô qua bao mưa nắng. Tôi còn nhớ năm cô mang thai, bụng to vượt mặt mà vẫn làm việc ở chỗ máy trộn. Nhìn thấy vậy tôi không nỡ, nên mới sắp xếp cho cô chuyển sang chỗ nhẹ nhàng hơn. Ai da, con người đến tuổi này lại hay hoài niệm chuyện cũ, khiến cô chê cười rồi."
Tôn Hồng Mai đương nhiên nhớ rõ. Lúc mới mang thai, mỗi lần vận sức là cả người đau nhức, thả lỏng cũng mệt, sau đó đúng là nhờ phó chủ nhiệm Dương đi kiểm tra xưởng, thấy bà không tiện nên mới cho bà chuyển sang làm ở dây chuyền dán nhãn.
"Chủ nhiệm Dương, tôi không phải người không có lương tâm. Những gì chị giúp tôi, tôi nhớ kỹ lắm. Tôi cũng thật lòng biết ơn chị đã giúp tôi một việc lớn như thế."
"Ôi chao, nói gì biết ơn với không biết ơn, cùng làm một nhà máy, bỏ qua cái chức chủ nhiệm đi, chúng ta đều là phụ nữ, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau." Dương Thiến cười nhẹ, rồi lại nhấp một ngụm trà.
Lúc này tổ trưởng Lưu lên tiếng: "Hồng Mai, tôi nói thẳng nhé. Cái nhóm mua cơm đó đang ảnh hưởng đến doanh thu của nhà ăn. Giờ chỉ có chưa tới mười người, nhưng ai dám đảm bảo sau này không tăng thêm? Mà mười người cũng đâu phải ít, bằng nửa dây chuyền rồi còn gì."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play