Chiều tối, Nguyễn Nhuyễn bưng mớ nguyên liệu đã sơ chế xong từ trong hệ thống ra. Sau bữa trưa, cô tranh thủ chợp mắt một lát, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, ngay cả thái rau cũng đầy hăng hái.

Rau lá tre mới hái từ vườn, dùng móng tay bấm nhẹ sẽ chảy ra nhựa xanh, thứ này dễ làm vàng móng nên cô dùng kéo cắt cho tiện và sạch sẽ hơn.

Rau xanh mướt ngâm trong nước, khi nhấc lên còn đọng giọt nước trên lá. Cô rửa đi rửa lại, để ráo trong cái rổ tre.

Mọi việc chuẩn bị đến đây coi như xong, chỉ đợi mẹ Nguyễn về xào nấu là được.

Nguyễn Nhuyễn kê chiếc ghế tre dưới giàn nho, tiện tay lật lại mấy cuốn sách cũ của "nguyên chủ" để xem. Kiến thức thời điểm này đơn giản hơn nhiều so với tương lai, nhưng cô đã ra trường từ lâu, quyết định ôn tập một lượt rồi bổ sung dần những chỗ hổng.

Thật lòng mà nói, giờ bắt cô ngồi lại lớp học nghe bài bốn mươi lăm phút là không chịu nổi. Nhưng bảo cô đi thi lấy điểm cao thì vẫn có tự tin. Nhất là, cô không định thi vào mấy trường đỉnh cao như Hoa hay Bắc, mà dự định đăng ký Đại học Liên Thành – trường 985 nằm ngay thủ phủ tỉnh.

"Nhuyễn Nhuyễn, mẹ về rồi đây!" Giọng nói quen thuộc của Tôn Hồng Mai vang lên, Nguyễn Nhuyễn vừa quay đầu thì ngoài cửa lại ló ra một gương mặt khác: "Còn có dì nữa, dì Quế Chi của cháu đây!"

Nguyễn Nhuyễn gấp sách lại, đứng dậy chào: "Cháu chào dì Quế Chi!"

"Mẹ cháu bảo tối nay nấu tiệc lớn, mời dì đến ăn cơm đặc biệt đó!"

Tôn Hồng Mai vừa bước vào sân đã vội đặt túi xuống đi rửa tay, vừa đi về phía bếp vừa nói: "Đừng để ý dì Quế Chi của con, bà ấy đến ăn chực đấy!"

"Nếu cậu nói vậy, thì tôi khỏi phụ cậu nấu nướng nữa nhé!" Lâm Quế Chi nháy mắt với Nguyễn Nhuyễn, xắn tay áo định đi rửa tay.

Nấu một bàn tiệc, dĩ nhiên cần người phụ giúp. Nhưng khi bà ấy bước vào bếp, thấy nguyên liệu được rửa sạch, xếp gọn gàng, thái tỉ mỉ, bà ấy chợt thấy chạnh lòng.

"Hồng Mai, hay giao Nhuyễn Nhuyễn cho tôi làm con gái đi! Tôi thèm quá, thật sự muốn có một 'chiếc áo bông nhỏ' ấm áp thế này!"

Khóe miệng Tôn Hồng Mai không nhịn được mà cong lên: "Đừng có mơ."

Lâm Quế Chi hừ một tiếng: "Cậu đừng chọc tôi. Ngày mai tôi tháo vòng tránh thai, biết đâu còn sinh được một đứa con gái nữa!"

Tôn Hồng Mai khựng lại, nụ cười lập tức biến mất. Bà vỗ mạnh vào mông Lâm Quế Chi một cái: "Chớ có nói bậy."

"Tôi biết chứ, đùa thôi mà. Cậu còn lạ gì tôi, cái miệng không có phanh." Lâm Quế Chi vội vàng dỗ dành, chuyện này không nên đem ra nói chơi.

Nguyễn Nhuyễn đem sách cất vào nhà, rồi bước ra cửa bếp hỏi: "Mẹ, mẹ đã báo ông Chu, bà Lương chưa? Nếu chưa, để con đi!"

Tôn Hồng Mai lườm Lâm Quế Chi một cái, rồi mới trả lời: "Báo rồi, họ đang chơi cờ ngoài sân. Mẹ bảo họ chơi thêm vài ván, canh đúng giờ ăn thì vào!"

Tốt rồi. Nguyễn Nhuyễn nhờ Lâm Quế Chi phụ một tay, khiêng chiếc bàn tròn lớn trong nhà ra đặt lên bàn xi măng ngoài sân. Cô gom đủ ghế, cái nào dính bụi thì lấy khăn lau sạch từng cái.

Lâm Quế Chi nhìn càng thêm yêu mến. Sao có thể ngoan ngoãn như vậy chứ? Nhìn lại con trai bà ấy, đúng là công tử bột, chai dầu đổ cũng chẳng buồn dựng lên.

Nửa tiếng sau, hương thơm ngào ngạt lan khắp sân, bàn ăn cũng dần được phủ kín những món ngon.

Ông cụ Chu, bà cụ Lương và mấy người hàng xóm cũng đến, ai cũng mang theo chút quà: người thì vài quả trứng gà, người thì một trái bí non. Nguyễn Nhuyễn không từ chối ai, tất cả đều vui vẻ nhận lấy.

"Nhuyễn Nhuyễn à, mấy thứ này của ông bà con mà con cũng nhận là sao?" Tôn Hồng Mai vừa buồn cười vừa bất lực.

"Người nhà cả mà mẹ, khách sáo chi cho mệt!" Nguyễn Nhuyễn cười hồn nhiên. Cô biết rất rõ, chỉ khi nhận lấy, bọn họ mới ăn cơm tối nay thoải mái!

Ông cụ Chu cười ha hả: "Nhóc Nguyễn nói đúng đấy!"

Mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Nguyễn Nhuyễn bắt đầu mở từng chiếc nắp đậy, từng món ăn đầy màu sắc và hương thơm xuất hiện trước mắt mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play