Cô ta mở tiệm Tây mà ế, là do bán đắt quá! Mẹ nghe nói rồi, miếng bò bé tí, dày cỡ này, thêm ít mì với cái trứng, mà bán tận năm tệ, năm tệ là mẹ đủ mua thịt bò về kho ăn cả tuần rồi! Giá đó thì người dân làm sao mà ăn nổi!"
"Lý lẽ đó mẹ còn thấy được, chứ người kinh doanh như cô ta lại không hiểu, thật khó tin. Con có cảm giác là cô ta chỉ học mót được chút vỏ ngoài của mấy tiệm Tây ở vùng duyên hải, nhưng văn hóa bên trong, hay đời sống người dân Liên Thành thì không hề tìm hiểu kỹ."
Nguyễn Nhuyễn vừa nói vừa nằm xuống giường: "Ngủ đi mẹ, mình không cần phải lo chuyện thiên hạ. Mẹ cũng đừng nổi nóng nữa, mau nằm xuống nghỉ đi."
Tôn Hồng Mai trong lòng vẫn thấy uất ức, cảm giác bị đổ oan. Lúc nhà mình chưa ra món mới, tiệm nhỏ Nguyễn Gia còn vắng khách thì sao không ai nói gì? Giờ lại đi tìm lý do ở nhà mình. Trong khi Tôn Thiệu Nguyên với Viên Siêu thì chăm chỉ học hỏi bao nhiêu, tay nghề hai đứa giờ tiến bộ rõ rệt, khách đến ăn còn khen tay nghề Thiệu Nguyên dạo này ngon hơn trước nhiều, bảo sẽ quay lại ủng hộ nữa chứ.
Đó mới là cách hành xử đúng đắn. Chứ không phải vừa ế một chút là đổ hết lỗi lên người khác, nghĩ người ta cản đường mình. Loại người gì thế không biết!
Đúng là hết nói nổi!
Sáng hôm sau, Cát Di Nhiên như thường lệ đến mở cửa tiệm. Bức thư kia, chắc giờ Cục Công thương cũng nhận được rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play