Nguyễn Nhuyễn thì càng khỏi phải nói, vừa ôm bụng vừa kêu: "Hôm nay em toàn đi nghỉ mát thôi, gần như chẳng làm gì cả, đừng có cảm ơn em, em xấu hổ lắm!"
Trước thì được bà ngoại Hứa cưng, sau lại được bà cụ Hai thương, suốt cả ngày cô chỉ có ăn với ăn. Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện nghiêm trọng: "Chết rồi, em chưa đo số đo, lát nữa vòng eo em chắc phình to ra mất! Trời ơi, quên béng mất, biết vậy em đã không ăn nhiều thế!"
Nghe đến hai chữ "số đo", tai Quý Viễn đỏ lên lúc nào không hay. Anh lắc đầu: "Không đâu."
Vừa nói đến đó, ba người đã về tới nhà. Cửa tiệm may vẫn đóng, trên cửa còn lưu lại vài dấu vết cũ kỹ, giống như chữ viết từ thời thơ ấu. Nguyễn Nhuyễn phát hiện một dòng chữ nguệch ngoạc ghi tên Quý Viễn.
"Chữ anh hồi nhỏ viết đấy à? Không hơn em là mấy đâu nha."
"Lúc đó mới học lớp một mà." Quý Viễn cười cười nói.
Nguyễn Nhuyễn lập tức cụt hứng so sánh. Cô sống hai đời người rồi, đi so chữ viết với học sinh lớp một, nghe thôi đã thấy buồn cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT