Nói xong, Trương Phù Dung quay sang mỉm cười với Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn thấy mắt bà ấy có đỏ nhưng không hề rơi lệ. Bà ấy rất mạnh mẽ, cũng rất kiềm chế.
Nguyễn Nhuyễn tắt micro, ôm lấy Trương Phù Dung, khẽ thì thầm bên tai bà ấy: "Trương Phù Dung, hôm nay dì không cần là ai cả, ngoài chính mình. Mà chính mình hôm nay, còn có thêm một danh hiệu: quán quân cuộc thi Vịt om bia! Dì đã thể hiện bản thân một cách tốt nhất!"
Hàng lệ trong mắt Trương Phù Dung lập tức vỡ òa. Bà ấy cười, chớp chớp mắt rồi vội đưa tay áo lên lau nước mắt.
"Cô chủ nhỏ, để cháu thấy chê cười rồi!"
"Không đâu. Cháu thấy rất đẹp, đây là nước mắt của hạnh phúc."
Tìm lại được chính mình, là điều hạnh phúc nhất.
Lúc này Lâm Tiêu cũng chen qua đám đông đi tới bên mẹ. Anh ta nhẹ nhàng ôm bà ấy một cái: "Mẹ, giành hạng nhất thì phải vui chứ. Sao mẹ lại khóc rồi, coi chừng mấy đứa nhỏ bên kia cười cho đấy!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT