"Anh cứ bênh cô ấy. Lúc nào cũng 'cô chủ nhỏ' với chả 'cô chủ nhỏ', người ngoài nghe còn tưởng anh là dân Liên Thành chứ không phải người từ thủ đô xuống."
Phùng Hiểu Hi có chút ghen tị. Anh ta là anh họ mình, lẽ ra phải đứng về phía mình mới đúng, vậy mà từ nãy đến giờ cứ nghiêng hẳn về phía người ta.
"Em đúng là chưa đói thật rồi. Xếp hàng đi!" Phùng Hạo không muốn cãi thêm, quay người im lặng.
Trong lúc xếp hàng, ánh mắt Phùng Hiểu Hi lại không kìm được liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn. Cô đang tươi cười trò chuyện với khách, nụ cười ấy thật đẹp, dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự rực rỡ như ánh mặt trời.
Lúc này, vài người đàn ông mặc đồng phục màu xanh ô-liu đi vào tầm mắt của cô ấy.
Phùng Hiểu Hi vừa nhìn thấy người đàn ông đi đầu bước thẳng về phía cô chủ nhỏ, lại thấy lúc cô chủ nhỏ nói chuyện với anh thì nét mặt sinh động hơn hẳn so với lúc đối đáp với người khác, trong lòng chợt khựng lại. Là phụ nữ, cô ấy dễ dàng nhận ra không khí giữa họ và những người khác rõ ràng không giống nhau.
"Cảm ơn cô chủ nhỏ đã để phần cơm cho bọn tôi, vừa xong nhiệm vụ đã có cơm ăn, cảm giác này thật sự tuyệt vời!" Vương Đồng xách theo hộp cơm cho đồng đội, mặt đầy phấn khởi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT