Vừa nói, Phùng Hạo vừa cắn luôn viên thịt còn lại, như sợ chú nhà nhào tới giành.
Phùng Chính Vân nhìn điệu bộ của anh ta, không nhịn được phun một câu: "Trâu gặm hoa mẫu đơn, đúng là lãng phí của trời!"
Món "đầu sư tử hấp" là phải ăn từ tốn, một miếng thịt, một ngụm canh, ăn nhiều thịt thì lại gắp ít cải xanh cho đỡ ngấy. Ai đời như thằng cháu, mỗi viên hai miếng là hết, canh với rau chẳng buồn động đũa, đúng là lãng phí!
Phùng Hạo chẳng để tâm chút nào, vừa nhai vừa cười híp mắt, nhét nốt viên thịt cuối cùng vào miệng: "Ngon quá trời, tay nghề của cô chủ nhỏ đúng là miễn chê! Chú, uống canh đi!"...
Sau khi Phùng Hạo rời đi, hầu như ngày nào Phùng Chính Vân cũng vừa mở mắt ra là tới "Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia". Cả bữa trưa lẫn bữa tối đều giải quyết tại chỗ. Món "đầu sư tử hấp" ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ, nhưng anh ta cũng muốn thử món khác. Có điều đi một mình thì không tiện ngồi ở đại sảnh. May mà Nguyễn Nhuyễn thấy tội, kéo anh ta ăn mấy bữa cơm nhân viên.
Cuối cùng, Hà Tây cũng tới. Anh ta đi xe Hoa Xuyên, mang theo thiết bị và người của đoàn phim.
Đầu tiên, anh ta tìm đến Cục Văn hóa địa phương, nhờ đơn vị tổ chức sắp xếp chuyện ăn ở cho mọi người, sau đó mới đến "Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia" tìm Phùng Chính Vân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play