Còn Triệu Vĩnh Lợi thì chắp tay khẩn khoản cầu xin điều gì đó, sắc mặt đầy lo lắng, hoàn toàn khác với dáng vẻ hống hách tối hôm qua.
"Làm sao giờ? Mình còn chụp không?" Lão Cẩu lưỡng lự.
"Chụp chứ, họ làm việc của họ, mình chụp việc của mình. Biết đâu tấm ảnh này lại thêm một mồi lửa đúng lúc."
Phùng Hạo giơ máy ảnh lên chụp. Bất ngờ, qua ống kính, anh ta thấy một người đàn ông mặc quân phục xoay đầu lại, nhìn thẳng vào máy ảnh. Khuôn mặt đó... anh ta từng thấy rất nhiều lần ở nhà dì.
"Phùng Hạo, sao cậu không bấm? Hỏng nút chụp rồi à?" Lão Cẩu thấy anh ta đứng yên không nhúc nhích, vội hỏi. Không phải vì gì khác, mà là vì ánh mắt của người đàn ông kia sắc bén đến mức khiến người ta sợ.
Phùng Hạo khẽ đáp "ừm" rồi tách, bấm chụp.
Quý Viễn liếc nhìn Vương Đồng. Vương Đồng lập tức gập sổ tay lại rồi đi ra ngoài. Anh ta bước tới trước mặt Phùng Hạo, gương mặt lạnh tanh, hỏi: "Đồng chí, anh đang chụp gì đấy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play