Tôn Thiệu Nguyên vội vàng gật đầu: "Phải hỏi chứ, không thì anh dọa nó trừ lương cũng chẳng có căn cứ, lại thành nói chơi."
"Xì, anh có dám trừ thật đâu. Dọa chơi thôi chứ gì." Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn bóng lưng cứng đầu của Viên Siêu, lặng lẽ thở dài.
Tôn Thiệu Nguyên cũng biết sơ qua hoàn cảnh của Viên Siêu. Vừa nói, tay vẫn thoăn thoắt: "Nó đã đến quán nhỏ nhà mình, chỉ cần chịu khó, sau này học được tay nghề, kiếm được tiền, lại mở mang tầm mắt, vậy là tốt rồi."
Viên Siêu rửa tay xong, ngoan ngoãn ngồi trên ghế thấp, khom người bóc vỏ trứng luộc đang ngâm trong nước. Trứng trắng mịn, mùi thơm lan tỏa. May mà cậu ta đã ăn no trước khi bắt tay vào làm, nếu không thì thật khó cưỡng lại mùi thơm ấy.
Ông cụ Tôn đi dạo một vòng trong ngõ rồi quay về. Ông cụ ngồi xuống chiếc ghế cạnh Viên Siêu, cảm khái: "Con ngõ này càng lúc càng sôi động, thấy có thêm mấy sạp hàng nữa rồi. Thế này thì tương lai ở đây phát triển lắm, quán mình chắc chắn sẽ càng ngày càng đông khách."
Ông cụ liếc nhìn Viên Siêu, thấy động tác tuy chậm nhưng tỉ mỉ, cũng không nói gì. Việc gì cũng cần thời gian làm quen, phải cho cậu ta thời gian.
Rồi ông cụ hỏi: "Nghe mẹ cháu nói, xưởng trưởng mới của nhà máy đồ hộp lại tìm cháu bàn chuyện hợp tác dầu ớt đỏ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play