Nguyễn Nhuyễn từng nghe qua làn sóng sa thải đầu những năm 90, cũng hiểu rõ các xí nghiệp quốc doanh đúng là đang gặp không ít vấn đề nghiêm trọng. Cô nghĩ đến những người sau khi bị sa thải rơi vào trạng thái mông lung, liền cảm thấy chắc chắn hai năm tới xã hội sẽ có biến động lớn.
"Dì Quế Chi, thật ra cháu hiểu vì sao giám đốc mới vừa nhậm chức đã muốn cải cách. Nhà máy đồ hộp chắc chắn đang có rất nhiều vấn đề, mà những vấn đề đó lại đè nặng lên khả năng sinh lời của nhà máy. Ông ấy muốn cải cách cũng là để cứu lấy nhà máy, ít nhất cũng không bị rách trong rối ngoài như bây giờ."
"Cháu đoán, sau này có thể sẽ cắt giảm dây chuyền sản xuất, thậm chí tinh giản nhân sự. Ai làm việc không hiệu quả thì bị sa thải để giảm gánh nặng."
"Mặt khác, ông ấy chắc cũng sẽ tìm kiếm sản phẩm mới. Bây giờ đời sống mọi người khá hơn, ai cũng sẵn sàng bỏ tiền mua thịt, mua trái cây, nên đồ hộp có khi sẽ bớt bán chạy. Muốn nhà máy tồn tại, nhất định phải tăng sức cạnh tranh, có tiền mới giúp nhà nước không lỗ, quốc doanh mới có thể sống lâu được."
"Nếu dì đang cân nhắc, thì cháu khuyên dì nên nghĩ thử xem mình còn cách nào khác để mưu sinh không. Lỡ như, cháu nói lỡ thôi, dì thật sự bị cắt biên chế thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đừng trông chờ hết vào nhà máy."
"Dì đã đến tận đây hỏi cháu rồi, chứng tỏ tình hình còn tệ hơn dì nghĩ. Mình cũng nên tính đường lui. Tất nhiên đây chỉ là suy đoán và đề nghị nhỏ của cháu, cụ thể thế nào vẫn nên bàn với chú."
Lâm Quế Chi nghe xong thấy Nguyễn Nhuyễn nói có lý. Những phần đầu về nhà máy bà ấy chưa hiểu lắm, nhưng phần sau thì nói trúng tim đen. Bà ấy vốn dĩ cũng đang có dự tính, nhưng chồng lại bảo bà ấy lo xa, cho rằng quốc doanh là chén cơm sắt, không thể sụp được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT