"Bố cô sao rồi?"
"Hồi phục rất tốt, bác sĩ nói sắp được xuất viện về nhà dưỡng bệnh rồi."
"Vậy thì tốt. Còn mấy người họ hàng thì sao? Sau chuyện đó họ có châm chọc gì không?" Nguyễn Nhuyễn vừa bóc quýt vừa đưa cho cô ấy một múi: "Quýt này ngọt lắm đấy."
Phiền Vinh đón lấy, đáp: "Họ biết chuyện thì chỉ nói tôi xui xẻo thôi, chắc nghĩ tôi hết hi vọng rồi, sợ tôi nhờ vả trông nom bố, nên cứ thấy tôi từ xa là tránh mặt. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm. Kệ họ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai dám chắc tôi Phiền Vinh sau này không có ngày sống tốt?"
Trải qua những chuyện ấy, Phiền Vinh đã nghĩ thông rồi. Cuộc sống là của mình, có chuyện gì xảy ra cũng phải dám bày tỏ thái độ. Đừng trông chờ vào ai khác, trước hết phải tự mạnh mẽ lên.
Nguyễn Nhuyễn nhìn cô ấy, cảm thấy cô ấy thật sự đã thay đổi.
"Cô nghĩ được như vậy thì quá đúng rồi! Chỉ cần cô không đi đường tắt phạm pháp, cứ theo chính sách mà làm, chăm chỉ làm việc, sau này nhất định sẽ sống tốt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play