Cả nhà ở trong cũng hơi lâu rồi, liền rủ nhau ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể tiễn mẹ con Nhuyễn Nhuyễn ra bến xe.
Không ngờ dọc đường có rất nhiều người chào hỏi, vài người còn ngồi ngoài cửa tán gẫu. Ông cụ Tôn là người ra cuối cùng, đội mũ mới, choàng khăn mới, ngồi xuống ghế.
Mấy ông bà cụ khác thấy thế, trầm trồ: "Hôm trước mới sắm bộ đồ mới, giờ lại đội mũ mới, choàng khăn mới rồi!"
Ông cụ Tôn mở nắp ly trà, uống một ngụm rồi cười nói: "Thôi đừng nhắc, nói mãi mà không ai nghe, dặn đừng phung phí mà ai cũng không chịu. Không chỉ mua cho tôi đâu, bà nhà tôi, con trai con dâu, cháu nội, ai cũng có! Giờ còn gọi cháu tôi qua coi tivi màn hình to nữa chứ, chậc, hết cách rồi!"
Nói xong, ông cụ đậy nắp lại, vuốt nhẹ chiếc khăn choàng trên cổ, nét mặt đầy yêu thương.
"Không quản được thì đừng quản, nói nhiều lại khiến người ta khó chịu. Trước đây vất vả nuôi chúng nó lớn khôn, giờ đến lúc phải tận hưởng rồi!"
"Lão Tôn à, trong đám chúng ta, ông là người sướng nhất đấy. Hồi trẻ làm trong nhà hàng quốc doanh, về già con cái đều nên người, lại hiếu thảo. Đó là phúc phần của ông đó! Ai mà chẳng ngưỡng mộ!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play