"Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Sau Tết tôi cũng tính bán cái gì đó ở đầu ngõ. Nhà bác Lương bán đế giày, lót giày, tôi thì thêu được, tính thêu khăn tay bán, các chị thấy được không?"
"Sao lại không được? Khách ghé hẻm mình, đàn ông còn biết thưởng thức hoa lá nữa là. Tôi mới mua một đôi vỏ gối thêu hoa mẫu đơn, đẹp như thật. Mà khổ cái, tôi chẳng dám cho chồng dùng, không hiểu sao, đầu đàn ông như có gai, mỗi lần gối rách là gối của ổng trước tiên!"...
Mọi người vừa ăn canh viên củ cải, vừa bàn chuyện đầu năm, trong lòng ai nấy đều thấy yên ổn lạ thường.
Lúc Quý Viễn đến, hàng đã dài lắm rồi. Anh xách túi vải màu xanh quân đội, khoác áo dạ đen dài giống lần trước, tóc rũ lòa xòa xuống trán, trông lười nhác hơn lúc đi làm nhiều.
Anh vừa đến gần, người phía trước không khỏi ngoái nhìn. Tay anh chỉ cầm mỗi cái túi, không giống mấy người đang xách thau xách chậu đến mua.
Có người nghĩ anh đến ăn cơm, liền nhắc: "Hôm nay quán không mở, chỉ bán viên củ cải chiên thôi."
Quý Viễn cười nhạt:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT