Ông cụ Tôn hít sâu một hơi, chau mày: "Nếu việc thành công thì chúng tôi được gì? Ông chỉ nói bị phát hiện thì cháu tôi được nhận vào làm, còn nếu không bị phát hiện thì sao? Chúng tôi chẳng được lợi gì mà còn phải tiếp tục đi học trộm món mới?"
Triệu Vĩnh Lợi cười gượng, thấy ông cụ tham quá: "Ông cũng từng ở nhà hàng quốc doanh rồi, không nói giàu có gì, nhưng ít ra cuộc sống cũng ổn định. Cứ nhìn dài hạn đi, chuyện này đâu dễ làm."
"Ông có biết Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia trả cháu tôi bao nhiêu không? Một trăm tệ mỗi tháng, bao ăn ba bữa! Cháu tôi dại gì về nhà hàng quốc doanh? Với lại, ông vào tiệm mà không nhận ra con gái tôi, cô út của nó à? Cặp mắt hạnh ấy rõ rành rành, ông cũng không đoán ra là người thân? Nói cho ông biết, Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia là do cháu ngoại gái tôi mở đấy. Ông còn định giở mấy trò mèo à? May là tôi còn nhịn được, không thì đã đuổi ông ra khỏi cửa rồi!"
Ông cụ Tôn vơ lấy đống đồ ông ta mang tới, nhét hết vào tay ông ta rồi đẩy thẳng ra cửa.
Triệu Vĩnh Lợi nghe đến đó thì sững người, chết lặng. Nếu biết ông cụ có quan hệ với Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia, ông ta đã không bao giờ đẩy ông cụ rời khỏi nhà hàng, dù chỉ là cho ngồi chơi hưởng lương.
Ông ta ôm đồ, cúi gằm mặt lảng tránh ánh mắt soi mói của người qua đường, lầm lũi rời đi.
"Thật đúng là cái tên nói lên con người, Triệu Vĩnh Lợi, suốt ngày chỉ biết lợi với lộc!" Ông cụ Tôn tức đến đỏ mặt, nốc cạn chén trà mà vẫn chưa nguôi giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play