Đặng Sảng bất lực liếc nhìn cục trưởng Quý. Từ vẻ mặt tự tin kia, cô ta lại có cảm giác như thể tất cả đã nằm trong dự liệu của anh, như thể anh đã biết trước cô ta sẽ nói như vậy.
Bộ đồ cô ta mặc quá nổi bật, chỗ ngồi này lại có thể nhìn thấy toàn bộ sân trong, chắc chắn anh đã biết cô ta định vào bếp. Thế nhưng anh không hề ngăn cản. Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy có chút cố ý.
Chưa kịp tiếp tục lấn cấn trong lòng, một mùi thơm ngào ngạt đã bay tới. Cô ta ngẩng đầu, lại là cái tên cười khoe tám cái răng kia.
"Món cá của mọi người đây, mời dùng."
Tôn Thiệu Nguyên thấy vẻ mặt Đặng Sảng có chút không vui, trong lòng lại khoái chí, cố ý nói: "Cá vược ít xương thật, nhưng cũng phải mở to mắt mà cẩn thận, kẻo bị hóc xương thì nhà hàng bọn tôi oan lắm đấy."
Đặng Sảng sao lại không hiểu anh ấy đang bóng gió? Tức khắc trừng mắt nhìn Tôn Thiệu Nguyên. Quả nhiên cô ta không nhìn nhầm, nụ cười đó đúng là giả tạo.
Giả dối!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT