Mọi người chắp tay cáo lui, Sở Dương cầm quạt ngồi vào bàn bát tiên, vẫy tay với Tái Yên, thở dài nói: "Trong lòng ta phiền muộn thật sự, ngươi tới ngồi, cùng ta nói chuyện tâm sự."
Vừa lúc cung nữ bưng trà tới, Tái Yên thuận thế tiếp nhận, ra hiệu lui ra, liền ngồi bên cạnh bàn, một bên pha trà, một bên ra vẻ lắng nghe.
"Vừa rồi ta đi gặp Hoàng huynh, hắn nói với ta, cảnh quý nghi chết thảm, kỳ thật là vì ta."
Sở Dương có chút ủ rũ cụp đuôi, dường như luôn có một bàn tay đang bóp lấy phổi nàng, khiến nàng không thể hít thở đầy đủ.
Nàng uể oải, liền nghe Tái Yên nói, "Ngươi để ý hắn, cho nên để ý lời hắn nói. Đó là sự thật thì sao? Người chết đã qua đời, người còn sống cứ hướng về phía trước mà nhìn."
Sở Dương vẫn là bộ dáng nhụt chí, ngước mắt nhìn về phía Tái Yên, hỏi nàng: "Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ thế nào?"
Tái Yên rũ mắt, cười đáp: "Vui vẻ xuất giá. Lời nói của Thánh Thượng, ngươi có thể thay đổi được sao? Đã thành kết cục đã định, tội gì lại bị chuyện này liên lụy? Ngày mai là ngày lành của ngươi, ngươi nhìn xem bộ dáng buồn bực không vui của ngươi bây giờ. Muốn ta nói, Thánh Thượng cố ý, cố ý trước khi ngươi xuất giá làm phiền lòng ngươi, khiến ngươi không thể vui vẻ gả đi, như vậy, trong lòng ngươi lại có áy náy với hắn, lại có tiếc nuối về hôn sự này, đây mới là điều hắn muốn trừng phạt ngươi, khiến ngươi trong quãng đời còn lại nhớ đến chuyện này mà trong lòng phiếm khổ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play