Ảnh Nhi nghe vậy càng thêm khó chịu, giận dữ nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn đầy hận ý.
Địch Ly thu hết sự giận dữ của nàng vào mắt, nàng giận thì sao chứ, vẫn không thể phản kháng, hắn cười lạnh, trong mắt đầy vẻ thâm thúy, "Ngươi có gì mà không phục? Chẳng phải lỗi tại ngươi sao?"
Ảnh Nhi mấy ngày nay đã tự dày vò đến mức tiều tụy, nghe hắn nói vậy, cơn giận bùng nổ.
Nàng vùng khỏi vòng tay hắn như bị giẫm phải đuôi, khàn giọng chất vấn, "Hạ độc là ta sao? Thấy chết không cứu là ta sao? Hãm hại người khác là ta sao? Ép buộc uy hiếp là ta sao? Ta không phục cái gì, ta đã mềm yếu mặc ngươi chà đạp, ngươi còn muốn thế nào!"
Ánh mắt Địch Ly đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn nắm chặt tay, cố nén tức giận đứng dậy, bước từng bước đến gần nàng, giọng nói mang theo sự uy hiếp, "Phản bội là ta sao? Ngươi rời bỏ ta, không để lại dấu vết, không quay đầu lại, trốn ở Hàng Châu muốn lấy người khác, hành động của ngươi chẳng phải đang ép ta sao? Bây giờ lại trách ta, ngươi có từng nghĩ lại ngươi là người tốt sao? Ngươi trong sạch ở đâu?"
Ảnh Nhi thân mình hơi hoảng, lui về phía sau 2 bước, một tay lạnh thấu xương đỡ lấy giàn trồng hoa. Trong mắt nàng ngưng tụ vẻ đau khổ, mang theo một tia không cam lòng yếu thế nói: "Cho nên ngươi liền đối xử với ta như vậy? Bức ta phải hạ mình quỳ xuống đất xin ngươi tha thứ."
Địch Ly khí thế nặng nề, áp sát Ảnh Nhi, dồn nàng vào góc tường. Hắn chậm rãi nói: "Ta đã đủ thủ hạ lưu tình rồi. Ngươi muốn tự mình vui vẻ, còn muốn ta đối với ngươi một lòng một dạ. Ngươi vượt qua điểm mấu chốt của ta, còn hy vọng ta không trách cứ gì ngươi sao? Ngươi không thấy ích kỷ sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT