Nhu Lan biết nàng chắc chắn sẽ bới móc vết sẹo của mình trước, đối với mình một phen dẫm đạp, liền khóc càng lớn hơn, cho nàng xem cho đã, run rẩy đáp: "Hồi bẩm Quận Chúa, nô tự biết thân phận thấp kém, cái nơi quan kỹ đó không phải là nơi người ở, đó là nơi súc sinh cũng muốn bò ra, nô đã là một chút môi son vạn người nếm, thật sự không thể không vì chính mình tính toán."
"Nàng cố ý nhắc đến Tái công tử trước mặt Sở Dương, chẳng khác nào tự mình rước họa vào thân. "Ta thấy hắn là người chính trực, đáng tin cậy."
Sở Dương tức giận ném vỡ chén trà, đôi mắt lạnh lùng, tàn nhẫn gắt gao nhìn Nhu Lan, hít sâu liên tục.
Lòng nàng sôi sục căm hờn, giọng điệu âm u hỏi Nhu Lan: "Ngươi làm bộ đáng thương cho ai xem? Hắn đã kể với ngươi về ta, ngươi biết rõ còn cố ý làm vậy. Ngươi hạ dược hắn để có con, dùng đứa bé này trả thù ta, đúng không?"
Nhu Lan cụp mắt, buông xuôi hai vai, cúi đầu cười khổ: "Ngươi gặp hắn rồi sao? Đến cả chuyện này hắn cũng kể với ngươi, thật vô tình."
Câu nói này càng chọc giận Sở Dương, nàng chỉ tay vào Nhu Lan: "Ngươi nên chết ở kỹ viện, trả giá cho những lỗi lầm đã gây ra!" Nàng dừng lại, tàn nhẫn nói tiếp: "Nếu đứa bé này có được bằng thủ đoạn, thì không cần giữ lại."
Nhu Lan run lên, ngước mắt van xin, bò đến nắm lấy vạt áo Sở Dương: "Sở Dương, ta cầu xin ngươi, nếu không có đứa bé này, Tái Thanh nhất định sẽ đuổi ta đi, ta còn đường nào để sống? Ta đã rơi vào bước đường này, xin ngươi giơ cao đánh khẽ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play