Ảnh Nhi nhìn thấu vẻ mặt của các nàng, cực kỳ thê lương rũ mắt cười khổ, mở miệng bằng giọng nói yếu ớt đến mức không thể nghe thấy, cam chịu nói: "Gả cho hắn, là việc ta hối hận nhất."
Nàng nghĩ, cứ tạm giữ lại cái mạng tàn này, về kinh cứu Sở Dương trước, rồi đoạn tuyệt với hắn sau, dù sao thì mạng của mình vẫn nằm trong tay mình, hắn có thể làm gì được?
Vì sao mỗi lần đều là cái kiểu ép người gấp gáp thế này, không cho mình chút thời gian suy nghĩ lại nào. Nàng nhìn những vệt sáng chiếu trên mặt đất, dùng chân giẫm lên, rồi nói với Liền Quyết: "Đưa thư cho ta xem."
Nhận lấy bức thư, đầu ngón tay Ảnh Nhi dường như đông cứng lại, nàng cố gắng làm ấm chúng, một lúc sau mới chậm rãi mở ra, dòng chữ của Địch Ly hiện ra trước mắt.
Từng nét chữ của hắn, Ảnh Nhi đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, hắn thích viết thư cho nàng, luôn luôn như vậy. Dù chỉ cách một ngày cũng thích viết một phong thư gửi cho nàng.
Những dòng chữ nồng nàn mật ý ngày xưa, giờ đây thật chói mắt kinh tâm.
Một bụng lửa giận, phát tiết lên Sở Dương sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play