Thiệu phu nhân nhẫn nhịn tức giận, vừa oán trách, vừa không nỡ trách mắng nàng sau cơn mưa dẫm lên vũng nước.
Tùy Thiếu An khóc lóc kinh thiên động địa, tàn nhẫn mắng nàng vì đã ném kẹo mạch nha vào mưa lớn.
Đan Nhi không màng mưa tuyết xen lẫn, xông đến chính sự đường đi báo cho Địch Ly rằng Ảnh Nhi bị phong hàn, muốn gặp hắn.
Địch Ly... Về hắn, hồi ức quá nhiều, nhiều đến mức khi nghĩ lại, nàng mới kinh ngạc phát hiện ra rằng, cuộc đời nàng cho đến lúc này, quá nửa đều là hắn.
Ảnh Nhi vùi đầu vào khuỷu tay, rất lâu sau mới nhíu mày đứng dậy, nói với Lục Oánh đang chờ ở cửa: "Trời mưa thật phiền, mưa ở Hàng Châu đều như vậy sao? Cứ như không bao giờ dứt ấy."
Lục Oánh năm nay mới 12 tuổi, vì tuổi còn nhỏ, không giỏi ăn nói, lại thật thà nên đã được Giang Tử Lương sắp xếp cho Ảnh Nhi.
Ảnh Nhi trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, vừa bực bội vừa khó chịu. Thấy Lục Oánh ấp úng mãi không nói nên lời, cơn giận bùng nổ, Nàng vớ lấy chén trà trên bàn ném mạnh xuống đất, cuồng loạn quát: "Khó trả lời lắm sao? Chuyện cỏn con này cũng không đáp được, giữ ngươi lại làm gì! Cút ra ngoài!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT