Đáy mắt Ảnh nhi trào ra chút nước mắt, nàng lại nổi lên quật cường, vốn định chất vấn, cuối cùng lại hơi nghiêng đầu, nâng cằm lên, đem nước mắt nuốt ngược vào trong.
Lâu sau mới quay đầu lại dán vào ngực Địch Ly, hai tay ôm lấy hắn, nhỏ giọng ủy khuất: “Ngươi hư, rốt cuộc có hay không đế.”
Hắn buồn cười, bàn tay to vỗ lên eo nàng, “Không phải thích cây này sao? Tốn công vì ngươi mang tới, không cảm tạ ta, còn trách ta hư?”
Ảnh nhi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên hôn lên yết hầu hắn, thật cẩn thận kỳ hảo, giọng nói mềm mại cất lên: “Đều phải dẫn ta đi, còn làm mấy chuyện này? Ngươi đâu phải là hiền thần, rõ ràng là đại nịnh thần tiêu tiền như rác.”
Địch Ly cười có chút cuồng vọng, hắn trực tiếp bế ngang nàng lên, nhanh chóng rời đi.
Ảnh nhi hoàn toàn không còn tâm tư đi dạo, oa vào trong lòng ngực hắn giả vờ ngoan ngoãn, không thèm nhìn cây kia nữa.
Kỳ lạ thay, một đường không nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play