Cho nên tất cả những gì hắn làm, ngay từ đầu đã nằm trong bố cục của hắn. Hắn cho rằng Địch Ly sẽ vì bảo vệ Tùy phủ mà không đi điều tra việc quan bạc.
Rốt cuộc, hắn đã lợi dụng thân phận tiện nghi và khoảng cách xa xôi của trời cao, đem từng phong thư tín có đóng Ngọc Tỷ truyền đến biên cảnh, rồi lại đem từng phong hồi âm dõng dạc hùng hồn chặn lại đốt hủy...
Tư ấn Ngọc Tỷ, giả truyền thánh ý, thông đồng với địch phản quốc...
Tội nào trong số này mà không đáng chém đầu?
Nguồn gốc của tất cả những điều này từ đâu mà ra? Từ khi đám mưu sĩ Liêu quốc bị bắt đầu, từ khi nữ tử Liêu quốc được tiến hiến bắt đầu, mà khi đó...
Thái tử đột nhiên cất tiếng cười to đến mức hai mắt rưng rưng: "Trường Khanh a, Dục mua hoa quế cùng tái rượu, chung không giống, thiếu niên du, ngươi và ta, lại đến bước đường này."
Nguyên lai hắn đã sớm như vậy, đã sớm đưa bản thân vào tử cục.
Đáng tiếc, đến hôm nay ngồi xuống đối diện, Thái tử mới thấy rõ tất cả mọi chuyện phía sau.
Hắn không biết nên mở miệng thế nào, Địch Ly trước sau liếc nhìn thần sắc của hắn, đáy mắt lạnh nhạt, dường như sự thất ý của người trước mắt không hề liên quan đến hắn.
"Có gì chưa xong?" Đây là thiện ý và quan tâm lớn nhất mà Địch Ly dành cho người bạn không bao lâu này.
Thái tử nhìn lại hắn, đứng dậy phất tay áo nói: "Không cần ngươi để ý, đến lượt ta để ý."
Được ăn cả ngã về không, dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa.
Địch Ly không để bụng cười, một con diều hâu đã bẻ gãy cánh, móng vuốt kia dù lợi hại đến đâu thì có tác dụng gì?
Thấy Thái tử như vậy, Địch Ly biết chuyện này sợ là sẽ lan truyền đến tai mọi người.
Bất quá không quan hệ, hắn hội kiến chỉ là xuất phát từ lời khuyên của Triệu Sâm, vẫn giam hắn ở Thanh Liên trai này.
Để lại cho Triệu Sâm một nhược điểm không đáng nhắc đến, coi như để hắn an tâm. Dù sao cuối cùng Địch Ly cũng sẽ thu lại tất cả.
Địch Ly ngồi trong xe ngựa, không trực tiếp về phủ mà đi đến một mảnh phế tích ở kinh giao.
Lúc trước, toàn bộ Lâm An công phủ bị lật tung, một trận lửa đốt toàn bộ phố như ban ngày, mãi đến khi trời sáng mới chậm rãi kết thúc. Mấy trăm thị vệ cùng địa phủ tranh nhau đoạt người cả đêm, nhưng không cứu được ai...
Địch Ly tránh thoát một kiếp trong cung, Thánh Thượng hạ chỉ vì biểu thị tiếc hận và săn sóc, đặc biệt sai người đem đoạn bích tàn viên còn sót lại sau khi Lâm An công phủ bị thiêu rụi dời đến một mảnh đất ở kinh giao chôn lên.
Ở địa chỉ ban đầu của Lâm An công phủ, người ta che lại bằng Địch phủ hiện giờ, a... Tiếc hận sao? Săn sóc sao?
Là gõ đi...
Địch Ly không phải không biết, ngọn lửa này là ý của Thánh Thượng, cũng không phải không biết, đốm lửa này thực sự muốn thiêu đi chính là sự sắc bén mà hắn đã thể hiện.
Không có chỗ dựa, hắn chỉ có thể tận tâm phụ tá, để cầu an ổn.
Khi đó, Địch Ly trong mắt mọi người gần như là một vì sao trên trời, có thể ngắm nhìn nhưng không thể với tới.
Ôn tồn lễ độ, đĩnh đạc mà nói, lại là người văn võ song toàn, thêm vào đó thân phận của hắn sau này có khả năng phụ tá đế vương thành tựu sự nghiệp to lớn muôn đời.
Ngay cả thơ mà hắn yêu thích nhất cũng là: Đại bàng một ngày cùng gió nổi lên, như diều gặp gió chín vạn dặm.
Hắn luôn nói Lý Bạch uổng có một bộ tài tình, lại không biết làm quan. Người làm quan phải xem xét thời thế, tài đức vẹn toàn mới có thể phụ tá đế vương thành tựu sự nghiệp to lớn muôn đời.
Thánh Thượng từng nhận xét, khí thế bàng bạc và lý tưởng theo đuổi của Địch Ly vượt xa các hoàng tử khác.
Mọi người đều cảm thấy hắn gần như hoàn mỹ, nhưng chính hắn lại trằn trọc mất ngủ. Kinh điển Nho gia và quân tử lục nghệ, hắn không gì không thông thạo. Sư phụ cũng luôn khen ngợi Địch Ly có một sự dẻo dai hiếm thấy.
Chính sự dẻo dai mà hắn cố gắng thể hiện lại gây ra ngọn lửa thiêu rụi Lâm An công phủ.
Thánh Thượng cho rằng việc Địch Ly thu liễm sau này là kết quả của ngọn lửa đó, nhưng thực ra Địch Ly không hề để tâm.
Hắn chỉ ước gì có thể hủy hoại toàn bộ Lâm An công phủ, đẩy mọi người vào địa ngục chịu tra tấn.
Vì vậy, Địch Ly im lặng xử lý mọi việc. Bề ngoài, việc này khiến hắn không còn bộc lộ tài năng như trước.
Hắn thu mình lại, giấu kín bản thân.
Thực ra, hắn chỉ hiểu rõ hơn cách đạt được những gì mình muốn một cách chắc chắn mà thôi.
Thánh Thượng muốn hắn giấu đi tài năng, hắn liền ẩn mình.
Trên mảnh đất hoang tàn đó, dưới bóng cây nở đầy cúc vạn thọ, vẫn là hạt giống Ảnh Nhi đã gieo...
Ngày ấy, Ảnh Nhi còn nhỏ xíu, nàng mang vẻ mặt u sầu nhìn người mà nàng gọi là Trường Khanh ca ca.
Nàng chắc hẳn nghĩ rằng hắn chịu đả kích lớn, nghĩ rằng bầu trời của hắn sụp đổ, và cũng nghĩ rằng hành động rải hoa của mình sẽ mang lại cho hắn một chút Ấm Áp.
Địch Ly quả thực cảm nhận được Ấm Áp, chỉ vì nàng là Ảnh Nhi, không liên quan đến những điều khác.
Khi đó, hắn bận rộn xử lý mọi việc của Lâm An công phủ, nhưng vẫn dành thời gian mỗi ngày để nghe nàng an ủi, chờ đến khi nàng rời đi mới tiếc nuối tiếp tục công việc.
Nhớ lại dáng vẻ của tiểu cô nương ngày ấy, lòng Địch Ly mềm nhũn, chỉ muốn bay ngay đến bên cạnh nàng ôm chặt lấy.
Hắn lập tức trở về phủ, đi thẳng đến Đồng Vu viện.
Ảnh Nhi không ở? Sao có thể không ở?
Địch Ly lạnh lùng, cả người tỏa ra sự tàn nhẫn và cuồng bạo. Hắn im lặng nhìn Thủy Ương và Vãn Linh đang quỳ trước mặt, cẩn thận tìm kiếm sơ hở trong lời nói của các nàng.
Đan Nhi sắc mặt kinh hoàng xông thẳng vào Đồng Vu viện, sau đó cửa phòng đóng lại, và rồi Ảnh Nhi biến mất.
Với bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, Ảnh Nhi không thể bị cưỡng ép mang đi, cũng không thấy nàng ra khỏi cửa lớn.
Đan Nhi... Nàng chỉ đi đưa dược tra cho Triệu Sâm, để Triệu Sâm biết rõ hắn đã khống chế Ảnh Nhi đến mức nào.
Một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, chẳng lẽ lại vừa đúng lúc nhìn thấy chuyện của hắn và Thái tử?
Địch Ly cả người tỏa ra cái lạnh thấu xương. A, Triệu Sâm.
Nếu không phải hắn bày mưu tính kế, Đan Nhi không thể nào đụng phải. Nếu chỉ là đụng phải, làm sao có thể lập tức xúi giục Ảnh Nhi rời đi?
Đôi mắt vốn lạnh lẽo của Địch Ly càng thêm băng giá.
Hắn ngồi trên ghế bành, một tay chống cằm, âm trầm nhìn chằm chằm món trang sức ngọc thuộc về tiểu cô nương.
Đây là món đồ hắn tự tay đeo cho nàng hôm nay, nàng nói trang sức ngọc màu vàng Ấm Áp hợp với thanh y, nàng rất thích món trang sức khắc hình chim đỗ quyên rỗng này. Sau khi nàng từ Tùy phủ trở về, hắn ngắm nghía mấy ngày rồi trả lại cho nàng.
Ai có thể khiến nàng thay quần áo rời đi?
Địch Ly đứng dậy mở tủ quần áo của Ảnh Nhi, quả nhiên thiếu một bộ.
Bộ váy màu lam đen không thấy đâu.
Chiếc áo váy này trên vạt áo thêu tơ vàng thủy văn thêu thược dược, Ảnh Nhi nói váy này quá trang trọng, quá chói mắt, ngày thường không mấy khi mặc.
Địch Ly tỉ mỉ lướt qua từng người sau đó khóa chặt một vị trí.
"Đâu cần ngươi để ý, đến lượt ta để ý."
A, còn tưởng rằng là ngôi vị Hoàng đế, nguyên lai là nàng a.
Địch Ly thu tay xuyến ra phủ giục ngựa mà đi...
*
Bên này Ảnh Nhi liếc mắt thấy Đan Nhi, Đan Nhi đầy mặt xin lỗi nhìn Ảnh Nhi.
Hai người đối diện, Nhu Lan vẫn duy trì vẻ đoan trang của Quận Chúa, khẽ mỉm cười rót trà cho Ảnh Nhi.
Nếu đã rót trà, Ảnh Nhi liền đơn giản ngồi xuống, "Không biết rốt cuộc là Nhu Lan Quận Chúa tìm ta hay là Doãn Quý Nghi tìm ta đây?"
Nhu Lan nhìn Ảnh Nhi như có như không mà cười nói: "Có gì khác nhau sao?"
Ảnh Nhi không thích Nhu Lan, từ nhỏ đã không thích, nàng cùng Sở Dương không ít lần khi dễ nàng. Nhu Lan người cũng như tên, vừa ôn nhu lại mảnh mai, như thể gió thổi qua là phải ngã, một bộ dáng hiền lành và vô hại.
Đều là giả, nữ nhân này giỏi nhất là ra vẻ nhu nhược.
Ảnh Nhi tuy rằng không thích Nhu Lan, nhưng nàng lại rất thích Doãn Quý Nghi. Doãn Quý Nghi là người Cao Ly tiến hiến, một khúc vũ đạo tuyệt hảo, Ảnh Nhi gặp qua một lần, tổng cũng khó quên.
Thêm nữa Thánh Thượng cực kỳ sủng ái nàng, nàng lại luôn tỏ ra phóng khoáng, đối với các tiểu bối lại săn sóc chiếu cố. Cho nên lời Doãn Quý Nghi nói, trong lòng những vãn bối này ít nhiều cũng có chút trọng lượng.
Nếu không phải vì tin của Doãn Quý Nghi, Ảnh Nhi cũng chẳng cần tốn công từ hậu viện cùng Đan Nhi ăn mặc như nha hoàn trộm chuồn ra phủ, vì đổi lấy bộ váy vừa ý, chân còn bị va vào vách xe ngựa, đau đến nhe răng trợn mắt.
Còn tưởng rằng có thể gặp Doãn Quý Nghi, cũng không biết lời Doãn Quý Nghi nói liên quan đến Tùy phủ rốt cuộc là ý gì.
Rốt cuộc nàng cũng sợ, vạn nhất lại là Thiếu An không biết sống chết chọc ai mà không nói cho mình, đến lúc đó dù muốn giúp đỡ sợ cũng không kịp.
Nhưng hiện tại ngồi ngay ngắn trước mặt mình lại là ai đây? Doãn Quý Nghi đâu?
Ảnh Nhi mặt vô biểu tình nhìn Nhu Lan, ánh mắt hờ hững.
Thấy nàng vẫn là bộ dạng ra vẻ nhu mì, trong lòng càng cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian với nàng, đứng dậy muốn đi.
Nhu Lan thấy nàng như vậy, vẫn thong dong bình tĩnh rót trà, cho đến khi thị vệ ngoài cửa ngăn Ảnh Nhi lại, rút đao sáng loáng chỉ vào nàng, Nhu Lan mới chậm rãi mở miệng: "Ta đối với ngươi vốn dĩ không có gì hứng thú, chỉ là những người xung quanh ngươi đáng ghét. Một Địch Ly, muốn Thái tử đoạt mệnh, một Sở Dương, muốn ta cùng mẫu phi ta đoạt mệnh."