Trương Ngọc Chi đón lấy Vệ Lan từ trong lòng Vưu Tinh Việt, ôm chặt lấy đứa trẻ đầy nước mắt.
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau. Mãi đến giờ phút này, Vệ Lan mới thật sự cảm nhận được cảm giác “về nhà” —— dù đó chỉ là một cái ôm, nhưng với một đứa trẻ mà nói, chỉ cần như thế đã là quá đủ.
Khoảnh khắc mẹ con đoàn tụ khiến tất cả người chứng kiến đều đỏ mắt, chỉ trừ Vệ Cao Phúc là không bị không khí ấy lay động, hắn trừng trừng nhìn chằm chằm Trương Ngọc Chi và Vệ Lan, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu trở nên dữ tợn.
Trương Ngọc Chi đã quá quen với ánh mắt này —— mỗi lần Vệ Cao Phúc uống rượu về nhà trong trạng thái điên loạn, hắn đều dùng ánh mắt đó nhìn bà.
Suốt những ngày đêm sau khi rời khỏi Vệ Cao Phúc, hình ảnh ấy vẫn thường xuyên hiện lên trong đầu bà như một cơn ác mộng.
Vưu Tinh Việt nhẹ giọng: “Chú à, chú đang nhìn cái gì vậy?”
Giọng cậu không nặng, thậm chí còn nhẹ bẫng, nhưng không hiểu sao lại khiến Vệ Cao Phúc rùng mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play