Hiện tại trong viện phúc lợi không còn nhiều đứa nhỏ, bé nhất cũng đã chín tuổi, số còn lại đều khoảng mười lăm mười sáu, không còn thích hợp xưng là thiếu nhi.
Vưu Tinh Việt nghe tiếng cười đùa bên trong, đẩy cánh cổng viện phúc lợi bước vào.
Viện trưởng kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn cậu: “Về rồi đấy à! Mau vào đi!”
Thời Vô Yến là lần đầu tiên đến viện phúc lợi, theo bản năng liếc mắt nhìn sang Vưu Tinh Việt.
Cậu thu lại những suy nghĩ vẩn vơ về tuyến, hàng mi cong cong khẽ nhếch lên thành một nụ cười, hơi kiễng chân, dùng giọng chỉ hai người mới nghe được, nói bên tai hắn: “Đi nào, để tôi đưa anh cảm nhận một chút ôn nhu chốn nhân gian .”
Hơi thở ấm áp của Vưu Tinh Việt lướt nhẹ qua tai, khiến Thời Vô Yến bất giác thấy ngứa, nhẹ cắn môi dưới: “Ừ.”
Cửa viện phúc lợi khá thấp so với dáng người Thời Vô Yến, hắn phải cúi đầu khom lưng mới vào được bên trong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play