Vưu Tinh Việt nói: “Khắc văn mang ý nghĩa sâu sắc, nên không thể tùy tiện sử dụng bừa bãi. Nhưng bản chất của nó vẫn là một loại văn tự, việc lưu truyền và phổ biến mới chính là ý nghĩa tồn tại của nó. Khắc văn không thuộc về bất kỳ cá nhân nào, tôi chỉ là người giữ thẻ tre, tôi cũng chưa từng trao cho ai cái gọi là ‘quyền sở hữu’.”
“Sao anh không trực tiếp biến nó thành một hệ thống luôn đi?”
Tài Phi nói: “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tài Phi khẽ bật cười: Thật sự là… quá coi thường ông chủ rồi.
Bảo vật trong thiên hạ rơi vào tay, vậy mà không hề bị cám dỗ bởi thứ gọi là “giá trị vô giá”.
Thế gian có bao nhiêu người, rõ ràng ôm trong tay kho báu, lại không thể dung nạp nổi một hạt cát nhỏ trong mắt, tự cho mình là siêu thoát trần thế, nhưng khi chiếm lấy vật hữu hình thì vẫn dám xem như là của riêng mình, coi như mình có quyền nắm giữ cả những thứ vô hình.
Tài Phi là một khí linh, tự nhận mình so với con người còn tỉnh táo hơn, nhưng giờ nhìn lại, ông chủ ngược lại giống khí linh hơn cả hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play