“Cô nói cái từ đường bên bờ sông đó á?”
Trình Minh Thiển quấn đuôi quanh em gái mình, uể oải nói: “Tôi nhớ chứ, đúng là có một cái từ đường, bị dỡ từ lâu rồi, sau đó không phải xây cái đình ngắm cảnh gì đó à?”
Vưu Tinh Việt đón ly sữa dê Thời Vô Yến đưa, thử độ ấm, đặt xuống cạnh đứa nhỏ đang vẽ tranh, nghi hoặc nói: “Sao tôi lại không có chút ấn tượng nào hết vậy?”
Trình Minh Thiển bảo: “Cậu có thể có ấn tượng gì chứ? Chuyện đó là từ hơn năm mươi năm trước rồi, khi đó cậu còn chưa ra đời. Mà từ đường đó nghe nói có hơn hai ngàn năm lịch sử đấy. Tôi còn chưa ra đời, chứ trong phòng này chỉ có Vãng Phục với Không Lưu Khách là sống hơn hai ngàn năm. Hỏi chuyện đó làm gì?”
Rất nhiều người lớn tuổi vẫn còn nhớ bên cạnh Dĩnh Giang từng có một ngôi từ đường nhỏ, tượng thần bên trong sớm đã không thấy tăm hơi, ngay cả mấy ông bà già trong vùng cũng chẳng nhớ rõ là tế thần gì.
Cảnh Dập cẩn thận nói: “Đó là thần từ của tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play