Nửa câu sau chưa kịp nói ra, Lan Nhân cảm thấy cha mẹ Khương Gia Nghi với cha mẹ thời cổ bị chôn dưới đất mấy trăm năm trước thật sự chẳng khác gì nhau!
Khương Gia Nghi nói: “Em muốn nói với ông bà nội trước đã, em không muốn học nhiều môn như vậy, cũng không muốn giống chị họ. Trước kia em chỉ biết nghe lời ba mẹ, nên chưa từng nói với ông bà rằng em không thích như vậy. Biết đâu nếu nói ra, mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Trong lòng Vưu Tinh Việt khẽ buông xuống một tia nghi ngại: miễn là phía trên còn có ông bà nội có tiếng nói, thì áp lực từ cha mẹ cũng không thành vấn đề.
Khương Gia Nghi đến trốn học cũng dám, đủ thấy là một đứa trẻ có hành động quyết liệt, đã hạ quyết tâm cáo trạng thì lập tức bắt đầu lên kế hoạch nói sao cho thuận tai.
Lan Nhân – vốn từ sau khi tỉnh lại vẫn luôn đa sầu đa cảm – lúc này chiến ý bừng bừng, kéo Khương Gia Nghi sang một bên, cùng nhau tính toán bản nháp cáo trạng.
Vưu Tinh Việt bị hai người bỏ rơi, nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, dở khóc dở cười lắc đầu: “Có chí khí là tốt.”
Có lẽ ngày giúp Khương Gia Nghi thoát khỏi bóng ma, cũng là ngày Lan Nhân vứt bỏ khúc mắc “phỏng phẩm”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT