“Ông chủ Vưu,” lão nhân bước lên hai bước, nắm chặt tay Vưu Tinh Việt, “Đồ cổ là dấu vết chúng ta từng sống, xin cậu ngàn vạn lần phải bảo tồn thật tốt, đừng để chúng lưu lạc khắp nơi!”
Từ đôi mắt đục ngầu của lão, Vưu Tinh Việt thấy được một nỗi đau đáu, cậu nghiêm túc đáp: “ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vậy.”
Các khí linh có được duyên số mà thức tỉnh đều có ý thức riêng, những vật ghi lại văn minh và huy hoàng như vậy, đương nhiên không thể để dễ dàng thất lạc nơi đầu đường xó chợ.
Mắt lão ánh lệ, hỏi: “Vậy thì tốt quá rồi. À đúng rồi, sao không thấy con ngựa nhỏ màu đỏ của tướng quân Tần Phi Miên đâu? Tôi từ Phi Vũ bay chuyển tiếp tàu cao tốc mới đến, chính là để có thể gặp được nó một lần.”
Trong lòng Vưu Tinh Việt đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành —— chẳng phải đây là chuyên gia khảo cổ nghiên cứu vật chôn trong mộ Tần Phi Miên sao?
Vưu Tinh Việt nói khẽ: “…… Thứ ấy, đã được một người rất có duyên… mời đi rồi.”
Lão nhân nhìn thẳng vào mắt Vưu Tinh Việt, ánh mắt bình tĩnh, nhưng vẫn thở dài: “Là tôi không đủ duyên rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play