Vưu Tinh Việt như đang suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên nói: “Mẹ anh nếu bị bệnh, vì sao không đưa đến bệnh viện?”
Vu Phùng Vũ khổ sở nói: “Ông chủ, cha tôi là một gốc hoa thủy tiên, mẹ sống với ông lâu ngày, cũng bị nhiễm loại độc này. Đây là yêu độc, bệnh viện của con người không chữa được.”
Vu Phùng Vũ bất ngờ quỳ sụp xuống: “Tôi biết ông chủ thân phận không tầm thường, bên cạnh còn có Vãng Phục tọa trấn, chỉ xin ông chủ thương tình cho hai sợi tuyến, cứu mẹ tôi một mạng.”
Vưu Tinh Việt khẽ bật cười, vỗ tay: “Diễn xuất khá đấy. Tôi tự nhận mình không phải loại người nói dối thành thơ, vậy mà vẫn không bằng anh bịa chuyện đâu. Từ lúc bước vào cửa, không, là từ lúc anh tìm tới tôi, trong miệng đã chẳng có mấy câu thật lòng.”
Vu Phùng Vũ sững người.
Vưu Tinh Việt nói: “Thực ra anh rất giỏi, trước khi tôi đến đã nghĩ sẵn trong đầu những vấn đề có thể bị hỏi, hơn nữa còn giành quyền dẫn dắt rất khéo. Trong chưa đầy mấy tiếng, thứ nhất, bạn thân Quý Ca của tôi chỉ là một gốc mẫu đơn, anh căn bản không quen Quý Ca, hoặc là hai người không thân, nên lúc nói chuyện thì vòng vo, bởi vì cậu ấy là yêu quái, còn tôi chỉ là một người thường, mà còn là người thường có linh lực thấp kém. Anh đánh cược tôi không hiểu biết về yêu quái. Thứ hai, tuy tôi chưa từng học qua tâm lý học yêu quái, thậm chí tâm lý học con người cũng chưa học, nhưng mà…”
Vưu Tinh Việt khẽ chạm vào gọng kính, nhoẻn miệng cười nói: “Tôi cũng rất giỏi nói dối.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT