Trên ghế sofa da cao cấp màu nâu đậm trong phòng khách, Trạm Nguyệt Quân và Thường Minh ngồi đối diện nhau. Trạm Nguyệt Quân để lộ đôi chân trắng nõn, đờ đẫn nhìn Thường Minh lấy một mảnh vải đỏ vá quần cho mình.
“Anh cho thêm chút vải ở chỗ eo này, vòng eo sẽ rộng hơn một chút, không bị chật quá nữa.” Thường Minh đỏ mặt, không dám ngẩng lên nhìn Trạm Nguyệt Quân. Lúc nãy khi cúc quần bung trúng đầu, anh nhìn thấy cái bụng nhỏ nhô ra trắng trẻo mềm mại, khiến anh đỏ bừng mặt từ đầu đến chân. Từ lúc đó, anh mới hiểu vì sao chủ nhân của mình suốt hơn một tháng nay ăn không ngon, ngủ không yên, lại còn thất thường đến vậy.
Anh cũng rất lo lắng, ba tháng trước mình và Trạm Nguyệt Quân say rượu có “qua đêm” một lần, chẳng lẽ là đêm đó…
“Cậu cũng biết vá quần à?” Trạm Nguyệt Quân như mới tỉnh lại, nhíu mày nhìn miếng vải đỏ.
“À… hồi đại học tôi học chuyên ngành gia chánh mà, vá vá này là môn bắt buộc.”
“Chỉ có… hừm hừm… có màu nào khác không?”
“...” Thường Minh đỏ mặt hơn nữa, “Không ạ, đây là vải mẹ tự tay nhuộm cho, bảo để dành năm mệnh nên lấy ra may thắt lưng đỏ cho mình…” Nói đến đây anh ngập ngừng, lắc đầu mạnh, “Nhưng không sao đâu! Lần này tôi chỉ lấy một chút thôi, còn lại vẫn đủ để tôi dùng!”
Trạm Nguyệt Quân mệt mỏi vẫy tay, “Thôi nhanh đi, công ty tôi còn việc nữa…”
Anh nửa nhắm mắt, ôm con mèo lười biếng bên cạnh vào lòng, che cái bụng nhô nhẹ. Đứa nhỏ vừa bắt đầu lộ ra đã khiến cuộc sống của anh thay đổi hoàn toàn, giờ lại còn làm anh xấu hổ trước mặt bảo mẫu, thật sự… có chút hối hận vì lúc biết tin đã mềm lòng giữ nó lại.
Về đêm điên rồ ấy, Trạm Nguyệt Quân chỉ nhớ được đến lúc tự gọi được tài xế hộ đêm. Đó là tiệc tất niên sau một năm công ty làm ăn phát đạt, ai cũng hăng say ép anh uống. Anh biết chắc không thể tránh được việc say, nên đã uống thuốc giải rượu trước, định không làm loạn trước mặt bảo mẫu, còn cho Thường Minh nghỉ phép một ngày. Rồi như lên chiến trường, anh tham gia bàn tiệc, quậy hết mình, cuối cùng còn cố giữ chút tỉnh táo để gọi tài xế hộ đêm.
Anh nhớ mơ hồ tài xế đó trông không ra sao, đầu hói, hơi thở có mùi, rồi nhìn bụng mình, cau mày sâu hơn.
“Ừm… thế là được rồi.” Thường Minh cắn đứt chỉ cuối cùng, rồi xoa mạnh chỗ vá.
Trạm Nguyệt Quân nhận lấy, sờ kỹ chỗ chỉ còn chưa trụi. Thấy vậy Thường Minh vội giải thích, “Chắc không cọ s*t vào da đâu, tôi dùng kiểu may mượt nhất rồi.”
“Tốt.” Anh mặc quần, đi ngang gương soi liếc một cái, ừ, nhìn từ trước trông cũng ổn, hiếm khi thấy Thường Minh làm việc khéo thế, dù có thêm miếng vải chỗ eo hông cũng không thấy quần biến dạng rõ rệt.
Nhưng nhìn từ phía sau… thật không thể nhìn thẳng. Phía trên khe mông Trạm Nguyệt Quân có mảng đỏ nổi bật kéo dài đến thắt lưng, tạo thành hình tam giác cân ngược mảnh mai. Thường Minh nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện chủ nhân hôm nay đừng dại dột quay lại soi gương, không thì chắc chắn anh sẽ bị đuổi khỏi nhà.
“tôi sẽ báo cửa hàng may quần gửi vài chiếc vừa vặn đến, anh ở nhà nhận giúp nhé.”
Trạm Nguyệt Quân đã bước đến cửa.
“A! tôi biết rồi.” Thường Minh dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi lại đến bên anh, cầm gót giày cúi xuống, “Để tôi giúp anh mang giày nhé, anh tựa vai tôi rồi giơ chân lên.”
Tổng giám đốc cảm thấy trong lòng ấm áp, tay chắc chắn vịn vào vai Thường Minh.
=== Cảnh vui ở công ty ===
Ở công ty.
Cấp dưới thì thầm nhỏ to, thư ký tổng giám đốc cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tổng giám đốc Trạm vào phòng rồi rời đi.
Trạm tổng: “Còn việc gì nữa không?”
Thư ký: “Hehe… Tổng giám đốc, gu thẩm mỹ của anh ngày càng… độc đáo rồi!”
Trạm tổng: “???"
Thư ký: “Không có gì đâu, hôm nay anh phối đồ trông thật đẹp!”
Thư ký ra khỏi cửa, Trạm Nguyệt Quân suy nghĩ kỹ rồi bỗng ngã lưng vào ghế bành, cười phá lên.
Tổng giám đốc tự nghĩ: “Bảo mẫu tay nghề giỏi thật, chắc là sửa quần vừa vặn nên thư ký mới khen đẹp!”
Thường Minh ở nhà hắt xì một cái, dụi mũi rồi tiếp tục nghiên cứu món ăn từ chuối.