“Tôi hơi lạnh…” Đây là lần đầu tiên Trạm Nguyệt Quân yếu ớt như vậy trước mặt Thường Minh. Mắt anh hơi đỏ, mờ nước, cả người cuộn tròn trong chăn, nhìn từ ngoài vào chỉ lộ ra đỉnh đầu đen tuyền. “Cậu có thể…”
Chưa nói hết câu, Thường Minh đã gật đầu lia lịa, “Được được được, tôi đương nhiên có thể ôm cậu!” Không nói hai lời liền chui thẳng vào chăn, ôm lấy nửa người trên của Trạm Nguyệt Quân, lại cẩn thận kéo chăn kín cho cả hai.
Trạm Nguyệt Quân đầu óc choáng váng, rõ ràng là buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nhưng đầu lại đau nhói từng hồi, muốn ngủ cũng không ngủ được. Anh có hơi mất kiên nhẫn, “Chậc” một tiếng, Thường Minh lập tức nhạy cảm thò đầu lại gần, “Còn lạnh à? Tôi ôm chặt thêm chút nữa?”
Trạm Nguyệt Quân khẽ lắc đầu, “Cậu nói chuyện với tôi đi, tôi coi như tiếng ru ngủ, buồn ngủ…”
“Được.” Thường Minh mím môi nghĩ một lát, “Vậy tôi kể về nhà tôi nhé?”
Trạm Nguyệt Quân không đáp nhưng coi như mặc định, chẳng mấy chốc đã nghe thấy giọng Thường Minh ấm áp vang lên bên tai.
“Mẹ tôi hồi trước làm công trong thành phố, làm thợ làm vườn trong một trường đại học. Đúng lúc ba tôi từ… cái nước châu Âu gì đó có chữ ‘si’ tới trao đổi học tập, ông ấy khá có tình ý với mẹ tôi, hai người liền yêu nhau. Sau đó mẹ tôi nghĩ hai người đã thân thiết đến mức này rồi, chắc là tính đến chuyện kết hôn, nên định về quê nói với ông bà ngoại tôi một tiếng để chuẩn bị của hồi môn. Kết quả là khi quay lại trường, mới biết ba tôi đã kết thúc kỳ trao đổi, nghe nói ngày hôm sau khi tốt nghiệp là về nước luôn. Lúc đó tôi đã ở trong bụng bà rồi. Mẹ tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng không nỡ bỏ tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT