Có quý nhân đến, cả cô nhi viện lập tức xôn xao, viện trưởng cúi đầu khom lưng đi theo suốt cả đoạn đường, đôi mắt vốn nhỏ nay mị lại thành một khe, lôi hết tất cả mấy đứa trẻ có điều kiện tốt một chút ra, bảo từng đứa đứng vào vị trí ngay ngắn.
Cô nhi viện tuy hoang vắng, nhưng người thì không ít, từng đứa chen chúc đứng kín cả khoảng sân trống.
Nghe nói có đại phú hào đến nhận nuôi, bọn trẻ ai nấy đều nghiêm túc, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, đứa nào bị cảm cũng không dám để sổ mũi, sợ bỏ lỡ cơ hội được nhận.
Hơn nữa... người đến nhận nuôi lại còn đẹp đến mức đó, thật sự là toàn bộ cô nhi viện chưa từng ai nhìn thấy ai đẹp như vậy! Cho dù chỉ được nhìn qua cái màn hình cũ nát đặt ở góc phòng, cũng chưa bao giờ gặp ai đẹp đến thế.
Mọi người đều nín thở, ánh mắt vừa khát khao vừa e dè nhìn người đang dần tiến lại gần.
Đương nhiên, Mộc Lạc Hằng không có cơ hội nào.
Cậu bẩm sinh có đôi mắt màu lam, ngoài hoàng thất ra, màu mắt này luôn bị coi là điềm xấu, là sự xúc phạm. Vậy nên từ nhỏ cậu đã bị cô lập, chẳng ai muốn chơi với cậu, đến cả người dì từng nuôi lớn cậu cũng vì đôi mắt này mà gặp đủ điều bất hạnh, cuối cùng chết vì bệnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play