Ân Phong Viễn bỗng quỳ rạp xuống trước pho tượng mà mình chưa từng nhìn bằng ánh mắt kính trọng, tay siết chặt viên hồng bảo thạch chưa từng rời khỏi người, cậu liều mạng khẩn cầu trước thần tượng – xin người, nếu người thực sự tồn tại, xin hãy để hắn yêu tôi, xin hãy để hắn cũng yêu tôi, tôi có thể không cần bất cứ thứ gì.
Có lẽ ngay cả khi đang say khướt, Ân Phong Viễn cũng đã biết – điều đó là không thể. Cậu siết viên ngọc quý ấy, nghe bản nhạc cậu từng chơi ngày hôm đó vang lên từ hộp nhạc, nhìn mặt kính màu đỏ phản chiếu khuôn mặt mình đầy nước mắt từ lúc nào chẳng hay.
Nếu như gặp hắn sớm hơn một chút, hoặc muộn hơn một chút, có lẽ cậu sẽ thử khiến hắn tức giận, phản kháng hắn, dùng tất cả những gì có để xé rách vẻ mặt điềm đạm của hắn, kéo hắn từ trên cao xuống, khiến hắn vấy bẩn, khiến hắn hoen ố. Nhưng trớ trêu thay, bọn họ lại gặp nhau đúng lúc không còn sớm cũng không đủ muộn.
Vì thế, cậu không nỡ, cũng không dám. Cậu chỉ có thể giả vờ như mình chưa từng khóc trước tượng thần, giả vờ dửng dưng quay về nhà.
Thần – đúng là không tồn tại thật. Người không để hắn yêu cậu, thậm chí còn mang hắn đi khỏi cuộc đời cậu mãi mãi.
Lúc rơi xuống, gió rít qua tai như lưỡi dao, đâm đau cả đôi mắt. Từ đêm hôm đó, cậu đã không còn khóc nữa – có lẽ nước mắt của cậu đã chảy hết từ ngày hôm đó, khoảnh khắc đó.
Nước mắt, quả nhiên là vô dụng. Nhưng ít nhất, cậu sẽ không để hắn nằm lại một mình trong vùng biển lạnh lẽo ấy. Dù có tan xương nát thịt, cậu cũng muốn được ôm lấy hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play