Cậu gầy yếu, vóc người nhỏ nhắn, nhưng để có thể tìm kiếm nhanh hơn, cậu cũng tháo luôn cả giáp bảo hộ. Trượt ngã không biết bao nhiêu lần, trên người cậu đầy những vết xước do cành cây gây ra, bùn đất bám khắp người, còn chật vật hơn cả Ân Phong Viễn, nhưng lại không có ai ôm cậu, cũng chẳng có ai nhẹ giọng dỗ dành cậu.
Ân Phong Viễn khóc đến gần như thỏa thuê, vừa chớp mắt, nhớ ra Trì Khê đã uống thuốc kích tiềm lực, bọn họ hẳn là nên mau chóng quay về để bác sĩ kiểm tra. Thế mà ngay lúc ấy, cậu lại vô tình nhìn thấy bóng người sau gốc cây.
Trì Khê ôm cậu, không nhìn thấy phía sau.
Thật ra Ân Phong Viễn đã hồi phục khá nhiều—khả năng hồi phục của cậu xưa nay luôn kinh người, nếu không thì cũng chẳng dám một mình xông vào rừng nguyên sinh. Nhưng cậu vẫn giả vờ yếu ớt, rúc trong lòng dưỡng phụ như thể đang cố xác định một cảm giác an toàn nào đó. Cậu yếu ớt hỏi: “Vậy… ba nhận nuôi hắn là để làm tấm chắn cho tôi đúng không?” Tuy đang giả vờ suy yếu, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng, cố tình để một người nào đó phía sau nghe cho thật rõ.
Trong giới hào môn của Đế quốc, việc “cây to đón gió” là điều quá quen thuộc. Để bảo đảm an toàn cho người thừa kế trọng yếu, việc đưa một người khác ra làm tấm chắn cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Trì Khê mỉm cười đáp: “Nếu con muốn nghĩ vậy thì cũng được.”
Đây là một câu trả lời mơ hồ, có cũng được, không cũng chẳng sao. Nhưng Ân Phong Viễn lại tự động não bổ theo chiều hướng có lợi cho mình, vì thế cực kỳ hài lòng. Còn sau gốc cây, Mộc Lạc Hằng nắm chặt thân cây đến mức đầu ngón tay bị vụn gỗ thô ráp đâm vào, trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Thì ra, mình chỉ là một tấm chắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play