Tết qua rồi, cảm giác nghỉ đông cũng như vơi đi một nửa.
Nhà họ Đỗ quanh năm vẫn yên ắng, suốt cả dịp Tết cũng chẳng có lấy một bóng người đến chúc Tết, Tô Dật Thuần đoán là do Đỗ Hàn Sương không cho ai vào nhà. Cậu cũng không hỏi, mỗi ngày đều tỉ mỉ chăm sóc mấy chậu tỏi của mình, gần đây còn nhận thêm nhiệm vụ mới là chăm một con gà.
Con gà đó là mua từ trước Tết, hôm tất niên đồ ăn nhiều quá, nên nó may mắn thoát chết giữ được mạng.
Mới mấy ngày mà Tô Dật Thuần đã vỗ béo nó thêm ít nhất ba cân, cứ năm giờ sáng là nó bắt đầu gáy chào mặt trời, ngày nào cũng hiên ngang oai phong đi tuần trong vườn, nhìn bộ dáng vô cùng đắc ý. Nhưng mỗi khi Cẩu Đông Tây nhìn thấy lại bất giác cảm thán: “Tôi thấy tội nó, trong mắt nó có cả một trời cô đơn.”
“Cô đơn gì chứ,” Tô Dật Thuần vừa cắt một nhành mai đỏ cắm vào bình, vừa nói: “Cô đơn là vì ở đây chỉ có nó là gà trống, không có gà mái chơi cùng nó thì chứ sao.”
“Haizz, cùng là kẻ lang thang nơi chân trời góc bể, tôi với nó đều giống nhau cả thôi,” hệ thống giả giọng trầm buồn, tỏ vẻ u sầu mà phun ra câu triết lý: “Cậu còn chẳng biết trân trọng tôi!”
“Cảm ơn, cậu vừa ói ra rồi đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT