Cậu thiếu niên mặc đồng phục trường với vẻ mặt phức tạp, rõ ràng đã chạy gần đến cửa rồi lại bất ngờ quay ngược về, vòng tay ôm chặt lấy vai hắn, dùng hết sức mà siết lấy hắn một cái.
“Ba à, anh là ba của tôi, anh là ba tốt của tôi,” cậu chỉ ôm như vậy một cái, lập tức buông tay, xoay người chạy biến: “Tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành để báo đáp anh!”
Cậu vừa quay người chạy ra khỏi cửa, để lại một mình Đỗ Hàn Sương đứng tại chỗ, còn chưa hoàn hồn lại từ cái ôm bất ngờ kia.
“Nhóc con thật phiền.”
Tô Dật Thuần hôm nay đến trường muộn hơn mọi ngày một chút, vừa khéo đụng đúng giờ cao điểm học sinh vào lớp, lúc đẩy xe vào cổng trường, cậu cảm thấy cả thế giới như đang dồn mắt nhìn mình.
Cậu vô thức lâng lâng, lúc đi đến gara còn thấy hình như cả gara đều phát sáng vì chiếc Harley này, cũng cảm thấy đời mình đến đây chắc chẳng còn gì để hối tiếc nữa.
Trong lớp học, mọi người đang bận rộn nộp bài tập và chép bài, Tô Dật Thuần vừa ngồi xuống đã nghe thấy cậu bạn phía trước quay lại, mắt tràn đầy hy vọng hỏi: “Thuần ca! Bài ngữ văn làm chưa, cứu mạng đi, cậu là cha tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play