Thời tiết tháng Mười thật khó lường, miền Bắc ngày đêm chênh lệch nhiệt độ lớn, Dì Vương ngồi ngẩn ngơ trên hiên bên vườn hoa, nắng chiếu ấm lên người bà, trong phòng khách TV đang phát chương trình âm nhạc, âm thanh bật rất lớn, vọng lại vang vang giữa căn phòng trống trải.
Tô Dật Thuần còn nhỏ, những thứ cậu thích toàn là mấy loài hoa lãng mạn, rực rỡ như tranh vẽ, cánh hồng nở to như mây đỏ, Đỗ Hàn Sương cưng chiều cậu nên cũng trồng toàn những loài hoa tràn đầy sức sống.
Riêng Ngọc Lan là Dì Vương trồng hộ, loài hoa lan này nhỏ bé, khi còn trẻ bà thường nghe mấy bà cụ bán hàng rao “hoa lan đây, hoa lan đây”, chỉ hai đồng là mua được một đôi, ghim lên cúc áo, hương lan sẽ theo người cả ngày.
Lớn tuổi rồi, con cháu trưởng thành, bà thường cảm thấy trống vắng. Nhưng tình cảm nuôi nấng một đứa trẻ từ bé không phải giả, cái cách gọi “nhóc con” kia, cũng là thật lòng.
Chỉ là, đứa trẻ nào rồi cũng sẽ lớn.
Cửa lớn bị đẩy ra, trong tay Dì Vương còn cầm một bông Ngọc Lan vừa nở, Đỗ Hàn Sương bước vào đầu tiên, theo sau là Tô Dật Thuần hai tay chắp sau lưng, cười ngốc nghếch: “Dì ơi.”
“Lại đi đâu chơi thế hả?” Dì Vương vừa vo vo cánh hoa lan, định nhắc cậu sau này ra ngoài nhớ mang nước, thì đã thấy một bóng nhỏ tuyết trắng từ sau lưng Tô Dật Thuần phi vút tới, vẫy đuôi gọi bà một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play