Biến cố xảy ra đột ngột khiến Lâm Tri Miên giật mình, đôi mắt mở to theo bản năng.
Kẻ áo đen không biết đã thấy gì, bỗng dừng bước, muốn lùi lại nhưng bị đống đồ vật tạp nham dưới chân làm vướng ngã, “bịch” một tiếng, mông đáp xuống đất, lăn quay một vòng.
Kẻ áo đen tay chân loạn xạ:
“Ma! Có ma a a! Cứu mạng! Đừng lại gần tôi! Cứu mạng a a ——”
Lâm Tri Miên: “?”
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, lại cúi đầu nhìn chân, cuối cùng quay về phía sau thùng rác, cùng với bức tường loang lổ dơ bẩn ——
Bẩn thì bẩn thật, nhưng rõ ràng là không có ma.
Ờ thì, còn có một cây gậy gỗ dài nằm đó.
Lâm Tri Miên duỗi tay cầm lấy cây gậy, tính nhân lúc kẻ kia đang hoảng loạn thì kiếm đường chuồn đi trước đã rồi nói sau.
Nhưng hiển nhiên, cậu còn chưa kịp ra tay.
Giây tiếp theo, có lẽ do tên kia tay chân múa loạn quá đà, đống tạp vật chất đầy trong con hẻm hẹp đột ngột lung lay, rầm rầm đổ ụp xuống, chỉ trong chớp mắt đã chôn sống gọn kẻ áo đen bên dưới.
Lâm Tri Miên: “……”
Cái quỷ gì vậy?
Trong màn đêm, ẩn giấu những bóng dáng mắt thường không thể thấy.
Thân hình nhỏ nhắn, cỡ như một đứa trẻ bảy tám tuổi, đang nhảy nhót trong hẻm, tay nhặt từng món đồ linh tinh đập túi bụi lên người kẻ áo đen.
Đồng thời vang lên là tiếng chửi rủa rào rào như súng liên thanh ——
“Ở đâu ra cái đồ ngốc nghếch này! Cũng dám có ý đồ gây rối với bệ hạ!”
“Ta đập chết ngươi! Đập chết ngươi luôn!”
“A a a tức chết tiểu gia rồi đó!!!”
Mãi cho đến khi chẳng còn gì để đập nữa, cuối hẻm mới vang lên một giọng nói khác:
“Độc nhãn, đừng có đập chết hắn, lại khiến bệ hạ thêm phiền.”
Âm thanh nhẹ nhàng mà mơ hồ, lại mang theo vẻ âm u sởn tóc gáy, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.
Âm thanh ấy phát ra từ sau lưng Lâm Tri Miên — nơi mà trong mắt hắn rõ ràng chẳng có lấy một bóng người.
Nhưng nơi đó, không biết từ lúc nào đã đứng một cô gái mặc váy đỏ, tóc dài phủ lưng.
Cô gái váy đỏ thân hình cao gầy, dáng người yểu điệu, khuôn mặt trắng bệch trang điểm rực rỡ, đôi mắt đỏ như máu, ánh nhìn như chứa cả một vùng ao máu — khiến người ta sợ hãi không thôi.
Lúc này, tiểu quỷ mới chịu dừng tay, đứng dậy lộ ra khuôn mặt — non nớt mềm mại, nhưng chỉ có một con mắt ở giữa trán!
Tiểu quỷ độc nhãn vẫn chưa hả giận, bèn đạp thêm một cú thật mạnh, miệng vẫn còn lầu bầu:
“Đồ giòi bẩn! Lần sau để tiểu gia mà gặp lại ——”
“Đừng nói bậy.” Giọng nữ áo đỏ trầm thấp lạnh lùng, “Nếu để bệ hạ nghe thấy, không tránh được lại ăn một trận đòn.”
Tiểu quỷ độc nhãn bĩu môi, làu bàu nói:
“Câm thì câm…”
Nhóc không thèm liếc nhìn đống ‘rác rưởi’ chôn sống tên kia nữa, tung tăng vài bước chạy đến bên cạnh Lâm Tri Miên, giơ tay ôm eo gầy của thiếu niên, vừa làm nũng vừa cọ cọ đầy lưu luyến.
“Bệ hạ bao giờ mới nhớ đến tụi con đây……”
Cô gái áo đỏ buông hàng mi dài, giơ tay nhẹ vuốt mái tóc rối tung của thiếu niên, gương mặt âm trầm lại thoáng lộ ra nét dịu dàng hiếm thấy:
“Bệ hạ sẽ nhớ tới.”
Hai con lệ quỷ đứng sát bên, nhưng Lâm Tri Miên lại chẳng hề hay biết. Cậu chỉ cảm thấy hơi lành lạnh, như thể nhiệt độ vừa tụt xuống.
Cậu kéo chặt áo khoác, ngẩn người nhìn về phía trước — nơi đống tạp vật vừa đổ xuống đã chôn sống kẻ áo đen, cũng đồng thời chặn kín lối thoát duy nhất trong hẻm.
……Cậu không ra ngoài được.
Lâm Tri Miên móc điện thoại ra, chọn gọi cảnh sát.
---
Tại đồn cảnh sát.
Lâm Tri Miên đã làm xong biên bản, cầm điện thoại ngồi một bên.
Cậu cũng đã xin phép nghỉ với ông chủ làm thêm, nói sẽ đến trễ một chút.
Cảnh sát thì đang làm việc với kẻ biến thái áo đen, nghe đâu tên này chính là kẻ biến thái chuyên rình rập khoe hàng đã lẩn trốn bấy lâu không bắt được.
Vì hắn rất rành các khu lắp camera quanh đó, nên dù gây án nhiều lần vẫn chưa từng để lộ chút sơ hở nào.
Hoàn toàn không liên quan gì đến mấy con "quái vật".
Nhưng mà……
“Thật sự có quái vật! Mấy người phải tin tôi! Tóc dài, váy đỏ, mặt đầy máu, miệng thì xé tận mang tai ——”
“Đáng sợ lắm! Thật sự rất đáng sợ, ô ô ô!”
Một cảnh sát từ phòng thẩm vấn bước ra, mở cửa hé hé liền nghe thấy tiếng gào khóc của tên biến thái.
“Lệ quỷ áo đỏ? Tưởng mình đang đóng phim kinh dị à! Trên kia kiểm soát mấy thứ quái vật chặt thế cơ mà, sao dễ đụng trúng vậy được……”
Vị cảnh sát lẩm bẩm càu nhàu, nhưng vẫn tận tâm tận lực đến xác nhận lại tình huống với Lâm Tri Miên một lần nữa.
“Trong ngõ lúc đó chỉ có tôi và hắn, tôi không thấy ai mặc váy đỏ cả…… Ừm, là con gái.”
Đây là lần thứ hai Lâm Tri Miên lặp lại lời này.
Cảnh sát gật đầu, đi được một lúc thì quay lại, cầm theo một tờ đơn:
“Cho chúng tôi số tài khoản ngân hàng hoặc Alipay gì đó, hai ngày nữa sẽ có tiền thưởng chuyển cho cậu.”
Lâm Tri Miên hơi trợn to mắt.
Còn, còn có chuyện tốt như này sao?
Tuy rằng gặp biến thái, nhưng mình không bị thương gì, lại còn được tiền thưởng nữa…… Gần mười tám năm xui xẻo, chẳng lẽ cuối cùng cũng bắt đầu đổi vận rồi?
Tâm trạng Lâm Tri Miên rất tốt, khoé môi cong lên một chút, ánh mắt đen nhánh cũng sáng hơn hẳn.
Ngay cả bước chân rời khỏi đồn cảnh sát cũng nhẹ nhàng hẳn.
Nhưng vừa ra khỏi cửa lớn, cậu liền đụng phải một người đàn ông cao to vạm vỡ như đâm trúng cột điện.
Kẻ cơ bắp đó trông có vẻ còn trẻ, thậm chí có chút mặt mày non nớt như con nít, nhưng thân hình thì cao lớn lực lưỡng, làn da ngăm đen bóng bẩy phủ đầy cơ bắp rắn chắc. Dưới ánh đèn, đôi cánh tay trần lộ ra những bắp thịt cuồn cuộn, đen sẫm như mạch thép. Hắn đầu trọc bóng loáng, phản chiếu ánh sáng như một cái chảo dầu.
Mặc dù trời đầu thu ban đêm đã bắt đầu se lạnh, hắn lại chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao, phô bày toàn bộ dáng người cường tráng, trông không khác gì một tên đầu gấu mới từ lồng thép bước ra.
“Đại lão còn bắt tôi tự mình chạy một chuyến, chẳng phải chuyện cỏn con thôi sao——”
Kẻ cơ bắp đang cằn nhằn thì đột ngột im bặt.
Hắn chạm mặt Lâm Tri Miên ngay trước cửa đồn cảnh sát, kiểu tình huống oan gia ngõ hẹp.
Lâm Tri Miên cả người khẽ run lên, đôi mắt vốn đã đen láy lại tròn xoe ra, trông như bị dọa sững trước sự xuất hiện bất ngờ của đối phương.
Kẻ cơ bắp kia cũng không khá hơn bao nhiêu, cả người giật nảy, lắp bắp nói: “Bệ, bệ, bệ bệ ——”
Lâm Tri Miên chẳng hiểu mô tê gì, chỉ nhẹ dịch bước sang bên, định nhường đường cho người đàn ông cao to lực lưỡng mà nhìn đã thấy không dễ chọc kia.
Không ngờ, đối phương như thể bị sét đánh giữa trời quang, vội vàng nghiêng người sang một bên, lắp ba lắp bắp: “Ngài, ngài trước, ngài đi trước đi!”
Lâm Tri Miên sợ chắn lối người ta, khẽ cúi đầu nói một câu cảm ơn, rồi nhanh chóng rảo bước đi ra khỏi cổng.
Phía sau truyền đến tiếng nói như kéo lê:
“Cậu đi một mình à? Hay để tôi đưa về nhé? Muộn thế này rồi, ra đường không an toàn đâu.”
Người đi bên cạnh hắn nhỏ giọng càm ràm: “Lão đại, mấy lời này nghe vào còn không an toàn hơn. Nghe cứ như đang dụ dỗ con nít.”
Kẻ cơ bắp: “……”
Lâm Tri Miên chớp mắt, trong lòng thấy có gì đó là lạ. Tuy chẳng thấy có ác ý gì từ người đàn ông kia, nhưng vẫn cẩn trọng từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Kẻ cơ bắp có chút mất mát.
Lâm Tri Miên cảm thấy người này đúng là kỳ kỳ quặc quặc.
Thoạt nhìn cứ tưởng là loại phần tử nguy hiểm, ai dè lại là một người tốt tính, cẩn thận mà chu đáo.
Dù sao cũng sắp muộn đến nơi làm, Lâm Tri Miên không nán lại thêm nữa.
Mà cũng vì thế, cậu không hề biết, sau khi mình rời đi, người đàn ông cơ bắp kia vẫn còn đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cậu.
Tên cấp dưới – à không, trợ lý – của hắn lén huých khuỷu tay: “Lão đại, đừng nhìn nữa. Người ta đi mất rồi. Mau vào làm việc đi!”
Kẻ cơ bắp thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lại một lần nữa khôi phục khí thế bá đạo uy nghiêm.
Trong đồn cảnh sát, một viên cảnh sát trẻ tuổi nhanh chân chạy ra đón: “Ngài là đội trưởng Minh Diễm của Cục Đặc Điều phải không ạ?”
Minh Diễm: “Là tôi.”
Chính phủ luôn đặc biệt quan tâm đến các sự kiện có tính chất bất thường. Dù có tới chín phần mười khả năng là hiểu lầm, theo quy định, vụ việc vẫn phải được trình báo lên Cục Đặc Điều để điều tra xác minh.
Lẽ ra vụ việc lần này chỉ cần giao cho một điều tra viên cấp dưới xử lý là được. Dù sao Minh Diễm cũng là đội trưởng đội hành động đặc biệt, bình thường đâu có phải ra tay mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng hôm nay anh ta tình cờ có mặt ở gần hiện trường, nên mới bị điều ngay sang xử lý tình huống này.
Không mất bao lâu, Minh Diễm đã nắm được tình hình từ miệng viên cảnh sát trẻ.
Tên rác rưởi đó, dám động tay với bệ hạ.
Dám động tay với bệ hạ.
DÁM ĐỘNG TAY VỚI BỆ HẠ ——
Minh Diễm trực tiếp bỏ qua hai chữ “chưa thành”.
Toàn thân anh như bốc hỏa, giận đến mức bật dậy: “KHÔNG THỂ THA THỨ!!!”
Viên cảnh sát trẻ bị khí thế bùng nổ của anh làm cho sững sờ: “Cái… cái gì cơ?”
Minh Diễm gân xanh nổi lên, ánh mắt nhìn tên biến thái mặc đồ đen hệt như muốn thiêu đốt người ta ——
Tròng mắt anh thật sự chuyển sang đỏ rực!
Cấp dưới đi cùng lập tức chen lời: “Không sao không sao, đội trưởng chúng tôi vẫn vậy đó, thỉnh thoảng phát điên chút thôi, đừng để ý.”
“À… à.” Viên cảnh sát nuốt nước bọt, thầm nghĩ đúng là đại nhân vật của Cục Đặc Điều có khác.
“Vậy vụ án này…”
Cấp dưới vừa định nói để bọn họ tự xử lý, ai ngờ Minh Diễm đã cướp lời trước: “Dẫn hắn đi.”
Cấp dưới nghẹn họng: “… Hả?”
Minh Diễm sải bước lên, xách tên biến thái mặc đồ đen như xách một con gà con.
Cấp dưới cúi đầu khẽ giọng hỏi: “Nhưng mà, lão đại, cái vụ này ——”
Minh Diễm giọng trầm thấp, dứt khoát: “Tôi nói, dẫn đi.”
Cấp dưới lập tức câm miệng.
Được rồi, đội trưởng nói gì thì là vậy đi.
Anh ta nhanh chóng hỗ trợ xử lý nốt giấy tờ, sau đó chạy theo Minh Diễm.
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát không bao lâu, Minh Diễm liền ném phịch tên biến thái cho cấp dưới: “Đưa hắn về trước đi.”
Cấp dưới vội đỡ lấy: “Lão đại, anh đi đâu vậy?”
Minh Diễm nghiêm mặt đáp: “Tôi còn có chuyện quan trọng, lát nữa sẽ về.”
Câu này đúng chuẩn kiểu “đừng hỏi, không thể nói”.
“Hiểu rồi.” Cấp dưới gật đầu lia lịa, nhanh chóng rời đi cùng người.
Minh Diễm đổi hướng, rẽ vào một con hẻm nhỏ không có camera giám sát.
Giây tiếp theo, một sinh vật béo núc ních, còn quấn băng gạc đen ở một chân, lảo đảo bay ra từ trong hẻm.
Ca làm thêm ba tiếng, Lâm Tri Miên đi muộn mất hai tiếng.
Nhưng ông chủ trẻ không trách mắng gì, chỉ chỉ vào mấy chiếc chén gốm đặt trên bàn: “Còn vài cái nữa, vẽ được bao nhiêu thì vẽ nấy nhé.”
Đây là một cửa hàng thủ công vẽ gốm, Lâm Tri Miên bắt đầu làm thêm ở đây từ khi vào đại học. Việc của cậu là vẽ họa tiết lên gốm, tiện thể dọn dẹp vệ sinh cửa tiệm.
Chào khách hay bán hàng đều là phần việc của ông chủ.
Lâm Tri Miên khá thích công việc này. Ông chủ thoải mái, lương không thấp, lại không cần giao tiếp với nhiều người.
Thật đáng tiếc, từ ngày mai trở đi sẽ không còn công việc bán thời gian tốt như vậy nữa.
Lâm Tri Miên ngồi xuống chiếc ghế chuyên dụng của mình, thành thạo đặt giá đỡ tay lên rồi bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Cậu ký hợp đồng với một công ty mới thành lập, hiện tại đang trong giai đoạn chiêu mộ các streamer mới, nên công ty có phát kèm một chế độ phúc lợi là: “Nếu phát sóng đủ 66 giờ trong tháng thì có thể nhận được tiền thưởng chuyên cần”.
Tiền thưởng chuyên cần vào khoảng 800 tệ!
Lâm Tri Miên chính là vì khoản thưởng này nên mới ký hợp đồng làm streamer.
Người đại diện của cậu thuộc kiểu ném lưới bừa bãi để tuyển người, ký hợp đồng xong liền chẳng buồn đoái hoài, cứ như thể đã quên luôn cậu, từ đầu đến cuối đều theo chế độ "thả trôi", một lần cũng không liên hệ gì. Nhưng Lâm Tri Miên lại cảm thấy thế cũng hay, tự do tự tại.
Camera hướng vào một chiếc chén sứ nhỏ, chỉ có đôi tay của cậu xuất hiện trong khung hình.
Đôi tay ấy dưới ánh sáng mát của đèn chiếu, trắng đến dị thường, các ngón tay thon dài tinh tế, đầu ngón tay mang sắc hồng nhạt nhàn nhạt. Khi cậu cầm bút vẽ xuống lực, lại khiến người ta cảm thấy vừa mềm mại vừa đẹp mắt.
Có điều, phòng livestream của cậu chỉ có hai ba người ghé qua, chủ yếu là đi ngang rồi lướt đi luôn.
Mấy ngày trước, ông chủ nơi làm thêm còn tiếc rẻ mà nói: “Nếu phòng livestream của em mà có thêm chút người xem nữa, tiệm gốm của anh nói không chừng cũng có thể hưởng ké một đợt nhiệt độ (hot trend).”
Trên màn hình cũng có vài tin nhắn trôi qua như làn đạn:
【Cái gì đang chơi vậy nè, giữa đêm khuya bắt tôi xem cái này à? [nổi giận.jpg]】
【Đây là kênh thiếu nhi à?】
【Tay của chủ phòng nhìn xinh đó nha, có thể vẽ lên người tôi không? [ám chỉ.jpg]】
Lâm Tri Miên vốn không có thói quen xem làn đạn.
Vì thế cậu cũng chẳng chú ý, ngay trước khi kết thúc livestream một giây, trên màn hình thoáng hiện một quả ngư lôi ——
【Người dùng ‘Ta Có Chín Cái Đuôi’ đã ném cho bạn một quả ngư lôi nước sâu, mong chủ phòng tiếp tục cố gắng nhé!】
---
Xa xa, trong một tòa cao ốc sáng trưng ánh đèn đêm khuya.
Tầng cao nhất là khu làm việc của tổng tài.
Một người phụ nữ trẻ mặc trang phục công sở màu sáng, lúc này đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt đầy hối hận.
Cô chỉ vừa kịp ném một quả ngư lôi nước sâu, bệ hạ đã tắt livestream.
Đáng giận!
Nếu không phải bình thường cô không xem livestream, việc đăng ký tài khoản còn phải định danh xác thực và học cách tiêu tiền trong đó đã tốn của cô không ít thời gian, thì cô thực sự muốn phá nát luôn phòng livestream của bệ hạ!
Nữ tổng tài trẻ nghiến răng nghiến lợi.
—— Lần sau, nhất định không thể bỏ lỡ!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Vĩ Hồ nào đó: Ngày đầu tiên lão già tuổi hạc học livestream…