Kuzan, với thân phận là một thành viên của Hải quân, cuộc sống thường nhật của hắn có thể tóm gọn trong hai từ: nhàm chán.

Hắn không thích làm việc—mà chuyện đó thì hoàn toàn hợp lý. Dù là ai đi chăng nữa, đã bước chân vào kiếp “xã súc” thì chẳng ai còn yêu nổi lao động.

(社 trong 社会 (shèhuì) nghĩa là “xã hội”, 畜 trong 家畜 (jiāchù) nghĩa là “gia súc”. Ghép lại thành “gia súc xã hội”. Nhưng không phải chỉ động vật đâu Cụm từ này được dùng để mô tả nhân viên văn phòng - những người làm việc cật lực, chịu sự bóc lột quá mức từ sếp mà vẫn ngoan ngoãn cam chịu - giống như trâu bò cày bừa suốt ngày đó)

Thế nhưng, hắn vẫn luôn kiên trì với công lý trong tim mình. Và hơn cả thế, hắn thực sự tận hưởng cảm giác thành tựu mà công việc mang lại.

Là một hải quân, nhiệm vụ hàng ngày của hắn chính là giải cứu dân thường, trấn áp tội phạm (cướp biển là chủ yếu)—nói trắng ra là: hắn chính là người đi đập bọn gây chuyện và giúp người vô tội.

Nếu không vì niềm tin đó, có lẽ hắn đã chẳng bước chân vào con đường này.

Dù cho... một số chuyện trong quá khứ từng khiến lý tưởng công lý của hắn bị phủ một lớp sương mù—từ "Công lý rực cháy" trở thành "Công lý lười biếng" như bây giờ—nhưng hắn vẫn tin chắc rằng mình đang đi trên con đường đúng đắn.

Mỗi lần kết thúc một nhiệm vụ, hắn lại cưỡi chiếc xe đạp thân thương, nhàn nhã lướt đi trên mặt biển mênh mông để thư giãn tinh thần.

Và lần này, khi đang đạp xe ngang qua một hòn đảo nhỏ không tên, hắn lơ đãng liếc mắt nhìn về phía bờ—ánh lửa lấp ló trong màn đêm, mờ mờ ảo ảo.

Cạnh đó còn có bóng người mơ hồ nằm dài trên mặt đất, không xa lắm là một khối đen sì to tướng, trông như một con quái vật nằm im bất động.

Khoảng cách hơi xa, lại thêm trời tối như mực, hắn chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ mập mờ, không thể nhìn rõ chi tiết.

Thế là hắn nhẹ nhàng rẽ bánh, quyết định cập bờ.

——Đó là một cô bé trông cực kỳ đáng yêu.

Hơi thở đều đặn, ngủ rất ngon lành.

Cách đó không xa là xác một con cá sấu to tướng, phần bên hông bị khoét đi một mảng, kỳ lạ là không hề có mùi máu tanh nồng nặc. Hả? Đây là... thức ăn của cô bé à?

Hắn đưa tay ra, năng lực lập tức khởi động.

Con cá sấu trong nháy mắt hóa thành một bức tượng băng khổng lồ.

Làm xong chuyện đó, hắn cũng không vội rời đi.

Mà là ngồi nghỉ ở một bên, tiện thể bảo vệ giấc ngủ yên bình của cô bé.

Không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm giác như chớp mắt một cái, trời đã sáng rồi.

Trong lúc hắn không để ý, cô bé kia không biết đã tỉnh lại từ khi nào, đang nhìn hắn đầy cảnh giác.

Hắn cúi đầu, ánh mắt giao nhau với cô bé mặc bộ quần áo dài đơn giản ấy.

“Ara ra, thật xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ ngon của cháu... tiểu thư đáng yêu,” hắn nhẹ giọng nói.

——

Cao quá...

Dù người kia đang ngồi, nhưng trong mắt Eve thì vẫn là... cực kỳ cao.

Trong đầu cô bé toàn là dấu chấm hỏi.

Đây là ai vậy?

Tại sao vừa mở mắt ra đã thấy hắn ta rồi?

Hóa ra nơi này không phải đảo hoang sao? Thật là sơ suất!

Cô lén mở bảng hệ thống ra xem, phát hiện không có cảnh báo hay thêm điểm “tự tìm đường chết” nào.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chứng tỏ người này không có ác ý với cô, hoặc cũng có thể—đánh không lại cô, không tạo thành uy hiếp.

(Một trong ba Đô Đốc tương lai - Kuzan: ??)

Tóm lại, hiện tại cô an toàn.

Thôi, mấy chuyện đó không quan trọng.

Quan trọng là con cá sấu khổng lồ giờ đã hóa đá kia!

Đó là con cá sấu cô ăn tối qua à? Sao qua một đêm lại thành ra thế này???

Cá sấu của cô đâu? Một con to tướng như vậy cơ mà?

Cô vội vàng đứng bật dậy, chạy đến chỗ con cá sấu, đi vòng quanh mấy lượt, còn gõ gõ vài cái, xác nhận đúng là con hôm qua cô để lại. Mặt cô hoàn toàn ngơ ngác.

Lúc thì nhìn nó, lúc thì lại nhìn ông chú to xác lạ hoắc ngồi bên kia – cảm giác quen quen mà cũng lạ lạ.

Cô bé nghiêng đầu, trông vô cùng đáng yêu. Da trắng như sữa, mặt tròn baby, vừa nhìn đã biết được nuôi nấng rất tốt.

Chỉ trong chớp mắt, Kuzan đã nhìn ra được không ít điều từ cô gái nhỏ này. Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, lên tiếng:

“Chú là Kuzan. Còn cháu, cô bé dễ thương, cháu tên là gì?”

Kuzan?

Tên này nghe quen quá vậy?

“Cháu là Eve.” Cô bé nghiêm túc nhìn hắn trả lời, “Chú Kuzan, sao chú lại ở đây?”

“Đi ngang qua đây tối qua, tiện ghé vào nghỉ chút thôi.” Kuzan trả lời ngắn gọn, rồi hỏi lại, “Cháu là người bản địa ở đảo này sao?”

Eve ngẩn người, rồi ngây thơ đáp: “Cháu không biết nữa~”

…?

Kuzan cũng nghiêng đầu theo cô bé.

Hai người cứ thế... nghiêng đầu nhìn nhau.

Kuzan vốn là người lười biếng, chuyện gì cũng không mấy để tâm, nhưng lúc này thì cũng không khỏi thấy lạ: “...Cháu không biết?”

“Dạ, tại vì lúc mở mắt ra cháu đã ở đây rồi, mấy chuyện trước đó thì quên sạch luôn!” Eve đáp đầy tự tin.

“...Không nhớ gì cả?”

“Dạ!”

Kuzan gãi đầu, trông khá bối rối.

Rắc rối thật đấy.

Hắn tưởng chỉ là một cô nhóc nghịch ngợm, chỉ cần đưa về nhà là xong, ai ngờ lại thành trường hợp mất trí nhớ sinh tồn nơi đảo hoang?

Eve ngửa đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc: “Chú đang thấy khó xử à? Là vì cháu sao?”

Ở một mức độ nào đó... là vậy thật.

Tối qua hắn chỉ định tiện tay giúp cô bé an toàn ngủ một giấc thôi, ai ngờ cô bé lại bị mất trí nhớ.

Phiền phức rồi đây...

Hắn thở dài, nghiêm giọng dặn dò: “Eve này, sau này đừng ai hỏi gì cũng nói hết như vậy, rất nguy hiểm đó. Bên ngoài có nhiều người xấu thích những cô bé xinh xắn như cháu lắm đấy.” Nói rồi còn giơ tay lên làm bộ dạng “quái thú” doạ cô.

Eve cảm thấy... chú này chắc đang dọa con nít rồi.

Cô cúi đầu nhìn tay chân bé tẹo của mình, rồi gật đầu:

Không sai, cô đúng là trẻ con thật.

Thấy cô gật đầu ngoan ngoãn, Kuzan cũng hài lòng.

Trẻ con đều đáng yêu, nếu là trẻ con biết nghe lời thì lại càng đáng yêu.

Nhưng không ngờ cô bé nói rành rọt: “Là tại vì là chú Kuzan nên cháu mới trả lời đó.”

“Cháu... quen chú à?” Lần này tới lượt Kuzan ngạc nhiên.

Chỉ thấy Eve hơi do dự lắc đầu, rồi lại gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ phân vân: “Hình như không quen lắm... nhưng tên của chú nghe rất quen, cả khuôn mặt cũng vậy... giống như cháu đã từng thấy ở đâu rồi.”

Cô nhíu mày lại, cố gắng suy nghĩ.

Kuzan nhìn chằm chằm gương mặt cô, sau cặp kính râm là ánh mắt đầy suy tư.

Đã từng nghe tên hắn, lại còn thấy qua mặt hắn? Vậy chắc chắn là đã gặp hắn rồi.

Nhưng hắn không tài nào nhớ ra từng gặp cô ở đâu. Nếu nhớ được thì còn có thể đưa cô về nhà...

Đáng tiếc là... trí nhớ hắn cực kỳ kém trong việc nhận người.

Hắn nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, bắt đầu thấy nhức đầu.

Chợt thấy cô bé như chợt tỉnh ngộ, vỗ tay cái “bốp” rồi reo lên:
“Cháu nhớ rồi! Quý ngài băng giá Kuzan—một trong ba Đô Đốc Hải quân, siêu cao thủ đóng băng, về sau đánh nhau một trận ra trò với Akainu rồi rời Hải quân làm hải tặc luôn đó!”

Quý ngài băng giá Kuzan: ???!!!

Ảnh động: sét đánh giữa trời quang.

——CÁI GÌ GÌ GÌ CƠ??

Tay hắn đang chống cằm cũng rớt xuống, đầu thiếu điều không gục luôn xuống đất, gần như phản ứng không kịp.

Eve không để ý vẻ mặt choáng váng sau cặp kính của hắn, vẫn tiếp tục gật đầu, rất chắc chắn:

“Chuẩn luôn, cháu nhớ chính xác mà!”

Kuzan: …

Thực ra thì chuyện lên chức Đô Đốc hắn không mấy bận tâm, chỉ cần làm được việc là được. Nếu sau này sống như Phó Đô Đốc Garp là tuyệt vời rồi... Khoan đã, không đúng—vấn đề là bây giờ hắn còn chưa thành Đô Đốc kia mà!!

Về chuyện đánh nhau với Akainu thì càng vô lý hết chỗ nói. Hai người bọn họ đều là học trò của thầy Zephyr, trong công việc đúng là từng có bất đồng quan điểm, thỉnh thoảng cũng có so chiêu riêng tư, nhưng đánh nhau xong rồi rời khỏi Hải quân ư… nghiêm túc thật đấy?

Không thể nào. Hắn sao có thể không muốn làm Hải quân được?

Không hiểu sao, trong đầu hắn bỗng hiện lên vụ án Ohara vài năm trước, ánh mắt hắn chợt tối lại đôi chút.

Một lúc lâu sau, hắn mới đập tay vào trán như sực tỉnh: đúng là bị cô bé này dắt mũi đi thật rồi.

“Chính chú còn không biết lời cháu nói là thật hay giả, mà lại đi tin luôn.”

Hắn nói không lớn tiếng, nhưng Eve vẫn nghe rõ ràng từng chữ.

“Cháu  nói thật mà,” Eve cảm thấy mình bị oan quá trời.

“Thế cháu nói xem, tại sao chú lại phải đánh nhau với Akainu?” Hắn hỏi lại, bất đắc dĩ mà cũng đầy lười biếng.

Chỉ riêng điểm này là đã không logic rồi. Hắn với Akainu thì có mối thù truyền kiếp gì đâu, mà phải đánh nhau?

Đánh nhau thì thôi đi, đánh xong rồi hắn còn bỏ luôn Hải quân, đi làm hải tặc?

Chỉ vì hắn là người vô tư mới nghe xong không tức, chứ nếu người đang ở đây là Phó Đô Đốc Garp, thì đã nhảy dựng lên mắng cô bé bịa chuyện vớ vẩn rồi.

Dù hiện giờ hắn chưa phải Đô Đốc, nhưng bên trên đã râm ran tin đồn: chức đó chắc chắn là dành cho hắn. Nói cách khác, hắn là một trong những người đứng đầu tương lai của Hải quân, tiền đồ rộng mở.

Mà nếu đến cả hắn cũng bỏ đi, rời Hải quân làm hải tặc, thì tổ chức này còn mặt mũi gì nữa?

Nên chuyện đó… hoàn toàn là không thể xảy ra.

Ai ngờ Eve sau khi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, thì chậm rãi đáp:

“Có thể là vì… hai người đều muốn làm Hokage?”

Hokage? Cái từ này nghe quen quen…

Cô bèn gật đầu chắc nịch, “Đúng rồi! Chính là Hokage đó!”

Kuzan: ……………

Hắn đưa tay to ra, ấn xuống cái đầu bé xíu cứ nhảy loạn ý tưởng của cô, thở dài một tiếng thật dài.

Eve: ?

Bị hắn đè đầu, cô chỉ có thể cố gắng đảo mắt lên nhìn, làm cho đôi mắt vốn đã to tròn lại càng thêm long lanh, hàng mi dày rũ xuống, tạo nên một vẻ ngây thơ trong veo.

Nhìn một cái là muốn tan chảy luôn ấy chứ.

Kuzan khẽ vỗ vỗ đầu cô mấy cái, làm đầu cô gật gật như trái banh.

Eve gạt tay hắn ra, bực bội:

Phiền quá đi! Coi đầu cháu là banh chắc?

Kuzan đứng dậy, nhìn quanh một vòng.

Trước đây hắn chưa từng đến hòn đảo nhỏ này.

Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì lạ – biển cả bao la, đảo thì vô số, ngay cả người hiểu biết nhất thế giới cũng chẳng thể đi hết tất cả các đảo.

Thế giới này… thật sự rất lớn.

Nhưng đi nhiều thì vẫn có chút kinh nghiệm.

Với con mắt của hắn, nơi này rõ ràng không giống nơi thích hợp để con người sinh sống.

“Cháu có muốn rời khỏi đây với chú không?” Hắn hỏi.

Eve đưa tay vuốt lại mái tóc vừa bị làm rối, cũng nhìn quanh một vòng rồi đáp:

“Sao phải rời đi ạ?”

Kuzan thở dài, “Nơi này hoang vu quá, không phù hợp để cháu sống đâu.”

Eve nghiêng đầu, càng thêm khó hiểu: “Sao lại không phù hợp? Cháu thấy ổn mà.”

Nói rồi cô đưa tay chỉ về phía ngọn núi thấp xa xa, “Có núi.”

Chỉ xuống con sông nơi hôm qua cá sấu từng bơi qua, “Có nước.”

Lại chỉ về phía sau – khu rừng nhỏ, “Có rừng cây.”

Hoàn hảo luôn, sao lại nói là không ở được chứ?

Ngay lúc ấy, mặt đất bỗng rung nhẹ.

Một con lợn rừng khổng lồ từ trong rừng ló đầu ra, cặp nanh nhọn hoắt chìa ra ngoài, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen lấp lánh ánh sáng hung hãn.

Kuzan gật gù tán thành: “Cháu nói đúng đấy, còn có cả mấy con thú đáng yêu nữa cơ.”

Eve: ……………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play