“Bên ngoài ồn quá, ta không ngủ được.” Cậu thiếu niên tóc vàng chớp chớp đôi mắt xanh thẳm, hàng mi dài như lông chim tạo một bóng mờ trên gương mặt cậu. “Ai đang ở bên ngoài vậy?”
“Chỉ là một tên hầu thất lễ ăn trộm đồ thôi.” Urhi nhẹ nhàng đáp, “Xin yên tâm, lát nữa sẽ yên tĩnh thôi.”
“Ăn trộm đồ?” Thiếu niên không nhận ra sát ý ẩn dưới lời nói nhẹ nhàng của vị thần quan. Cậu tò mò giơ đèn dầu lên, nhìn ra bên ngoài. Nhưng ánh sáng yếu ớt của đèn dầu chỉ chiếu được một khoảng rất nhỏ quanh người, Urhi đứng yên, nét mặt bình thản lấp lánh dưới ánh sáng mờ mờ ấy.
“Ngủ sớm đi nào, vương tử Tu Đạt, trẻ ngoan thì phải ngủ sớm dậy sớm.” Giờ phút này, gương mặt thanh tú của Urhi ánh lên vẻ thánh thiện. Khí chất này là do nhiều năm đảm nhiệm vai trò thần quan mà hình thành. Những ai không biết rõ Urhi đều dễ bị ấn tượng đầu tiên đánh lừa, cậu thiếu niên Tu Đạt, một tờ giấy trắng, thì cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Tu Đạt lại có chút không vui với cách Urhi xưng hô. Cậu phụng phịu phản bác: “Urhi, ta không phải là con nít nữa.”
“Ngài vẫn chưa trưởng thành.”- Nhóc con, đừng cãi nữa.
“Nhưng ta có tận ba phi tử cơ mà!” Tu Đạt vênh mặt, ưỡn ngực đầy tự hào.
Khóe miệng Urhi giật nhẹ. Nhóc con, ngươi cố tình muốn chọc tức ta phải không?!
Ba cái gọi là phi tử của ngươi tính là gì chứ? Chính phi thì mới chỉ định danh thôi, còn chưa thấy mặt. Một trắc phi thì lớn tuổi hơn ngươi, chẳng khác nào vú em suốt ngày chăm sóc ngươi. Trắc phi còn lại thì mũi còn chảy nước, chỉ biết chơi trốn tìm với ngươi thôi!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT