Từ đêm hôm đó, Urhi mới thật sự hiểu thế nào là đáng sợ của quan văn thời cổ. Từ đó, anh theo bản năng tránh mặt Ilvani, không dám tiếp xúc nhiều, sợ bị lộ hết bí mật.
Khi anh khoác lại áo choàng, giấu kín khuôn mặt, số binh lính đến tìm anh cầu phúc quả nhiên giảm hẳn. Phát hiện này khiến Urhi hụt hẫng, chẳng lẽ Ilvani nói đúng thật sao?
Trong tiểu thuyết, nhân vật chính đi lính thường sẽ gặp một quân y hay mưu sĩ tài mạo song toàn, rồi mới phát hiện đó là cô gái giả nam, cuối cùng hai người nên duyên. Mấy tình tiết “kinh điển” này vốn là món khoái khẩu của dân mọt sách, nhưng đặt vào bản thân mình, Urhi lại thấy… rợn người. Bản thân vốn không phải đàn ông hoàn chỉnh, cũng chẳng phải phụ nữ, cái kiểu “ôm mỹ nhân về” ấy, xin miễn đi.
Khác với mọi người, viên đội trưởng tên Tạp Tu vẫn thường xuyên tìm đến anh, quan tâm ân cần, khiến Urhi nổi hết da gà. Bản thân không nhịn được hỏi: “Tại sao lúc nào cũng chạy đến chỗ ta vậy, đội trưởng Tạp Tu !?”
Urhi không dám tỏ ra quá lạnh lùng, sợ phản tác dụng. Ấn tượng của anh về người đàn ông này vốn tốt, ngay cả những lời bóng gió của Ilvani cũng không làm Urhi thay đổi.
Nhưng thứ đạt được quá dễ dàng lại khiến người ta bất an. Urhi đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc đấu tranh lâu dài, vậy mà mọi thứ lại diễn ra quá thuận lợi, đến mức anh thấy mơ hồ. Là một người xuyên không tới thời cổ, dù tin rằng mình đã bớt “vận đen”, anh vẫn không khỏi nghi ngờ, liệu có phải sắp bị chơi một vố ?
Người đàn ông tóc ngắn tuấn tú, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời nói: “Shalma đại nhân, ngài thật khác với những thần quan trước đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT