Phúc Sinh hỏi thẳng Lương Phù đối diện: “Diệp Nhất?”
Lương Phù không phủ nhận. Đây không phải nơi thích hợp để giải quyết chuyện này, anh ta nói: “Tìm chỗ khác đi, vẫn theo cách cũ, ai thắng thì ở lại, kẻ thua phải rời khỏi huyện Thanh Hà này, mãi mãi không được quay lại, thế nào?”
Phúc Sinh nhíu mày. Anh sẽ không rời khỏi nơi có Tiểu Ngọc, không phải vì sợ thua, mà bởi vì Tiểu Ngọc không đáng bị đem ra làm điều kiện cá cược.
Diệp Nhất là kẻ không c.h.ế.t không thôi, nhưng anh ta cũng là kẻ giữ lời. Vậy thì cứ theo quy tắc cũ đấu một trận, để anh ta mãi mãi không thể đặt chân vào huyện Thanh Hà. Trước kỳ thi đại học, Tiểu Ngọc sẽ không còn phải lo lắng nữa.
Chỉ trong vài giây suy nghĩ, Phúc Sinh gật đầu: “Được.”
Huyện Thanh Hà lưng tựa núi, trước mặt là sông, muốn tìm một chỗ không có người rất dễ. Chỉ cần đi sâu vào núi, dù có đánh nhau long trời lở đất cũng không ai biết.
Phúc Sinh bảo Tiểu Ngọc chờ anh ở hợp tác xã. Ở đây người đông, cho dù Lương Phù có dẫn theo người cũng không dám trắng trợn ra tay cướp người giữa ban ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT