Mứt quả được cho đủ đường phèn, vừa ngọt vừa sánh đặc. Ba cái hũ thủy tinh là vỏ hộp trái cây đóng hộp cũ giữ lại, đều đã trụng nước sôi rồi phơi khô, giờ đem ra đựng mứt. Tổng cộng đựng được ba hũ nhỏ, trong nồi vẫn còn sót lại một ít.
Tạ Tiểu Ngọc múc ra ba cái bát, mỗi bát cho một muỗng mứt, pha thêm nước nóng, cho ba đứa nhỏ nếm thử.
“Ngon hơn nước đường đúng không?” – Tạ Tiểu Ngọc cũng uống nửa bát, ngọt lịm, lại có hương thơm đậm đà của quả đỏ, còn có thể cảm nhận được từng chút thịt quả chưa tan hết.
Đại Trụ uống từng ngụm nhỏ, không nỡ uống hết một lần. Quả đỏ vốn đã ngon, nấu thành mứt pha nước ngọt để uống, thật sự quá tuyệt vời. Dù sau này cậu có hái nhiều quả đỏ như vậy, chắc mẹ cậu cũng không bao giờ nấu mứt cho tụi nhỏ ăn, vì tốn quá nhiều đường phèn.
Dù uống dè chừng, nửa bát nước ngọt thơm mùi quả đỏ cuối cùng cũng cạn sạch. Đại Trụ, Tiểu Trụ và Tiểu Ni luyến tiếc đặt bát xuống, rồi chủ động rửa nồi niêu xoong chảo.
Hôm nay đến lượt Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm. Đại Trụ và Tiểu Trụ liền khiêng ra cái lu nuôi lươn mà tụi nhỏ bắt được trong nửa tháng qua.
“Thím ba, tối nay mình ăn lươn được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT