Lưu Vi Thần tiếp tục kể chuyện.
“Như tôi nói, Dương Thạch Hương tứ phía đều là núi cao bao quanh, chỉ có một mặt là đồi thấp hơn một chút. Người già trong thôn kể rằng có vài ngọn núi họ còn không dám leo, còn khuyên bọn tôi tốt nhất đừng có mà mò lên đó.”
“Nhưng mà càng bị cấm thì tụi tôi lại càng muốn đi. Lúc ấy tôi với Tiểu Phong đúng kiểu thích ‘thám hiểm’, mấy ông bà già càng cản, tụi tôi càng máu, chỉ chuẩn bị sơ sơ rồi leo luôn.”
“Ngọn núi ở phía tây Dương Thạch Hương cực kỳ hiểm trở, lại rậm rạp um tùm. Đó chính là nơi chúng tôi nhắm tới.”
“Trên núi đầy bụi rậm, gai góc, người bình thường thấy chắc quay đầu bỏ chạy, nhưng tụi tôi lại nghĩ, mấy cái gai này như thể cố tình mọc ở đây để ngăn bọn tôi thám hiểm ấy!”
“Tiểu Phong bị thương cũng là lúc đó.”
“Vượt qua được đoạn bụi gai thì đường có đỡ hơn chút, nhưng vẫn khó đi. Phải đến tận đêm, tụi tôi mới tìm thấy ‘hi vọng thám hiểm’—một cái hang tối đen như mực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT