“Lục Huyền, đã xảy ra chuyện gì? Mạnh Nhiên sao lại ngất?” Đường Thu cũng vội vã chạy vào.

“Xảy ra chút chuyện. Hôm nay e là không thể quay tiếp được, tổ tiết mục chắc chắn sẽ bị khán giả mắng cho te tua.” Lục Huyền bĩu môi, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được cái gọi là giới giải trí ‘tạo thao tác’. Tuy chuyện bị nhốt là ngoài ý muốn, nhưng tổ tiết mục cố tình ‘dựng huyền cơ’ thế này, không dễ gì qua được đâu.

“Tôi cũng chỉ biết lúc các cậu bắt đầu quay, trước đó hoàn toàn không hay biết gì.” Đường Thu thấp giọng, hơi áy náy.

“Tôi thì không sao, nhưng những người khác e là sẽ có chút bóng ma tâm lý.” Lục Huyền nói.

Đường Thu nghe vậy, quay sang nhìn phản ứng của mấy người còn lại.

Quý Ngọc Thanh và Thành Toa vẫn còn ôm nhau không buông, Liễu Văn Hàm sắc mặt trắng bệch, Mạnh Nhiên đã được đưa sang một bên, tuy đã tỉnh lại nhưng vẻ mặt vẫn ngập tràn mờ mịt.

Đúng lúc này, Tằng Quần hối hả bước vào từ ngoài cửa, không nhìn ai khác, đi thẳng về phía đạo diễn.

“Đạo diễn Đào, A Ngự hôm nay e là không thể tiếp tục ghi hình. Hơn nữa, tôi nghĩ các người nên cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.” Sắc mặt Tằng Quần khó coi, rõ ràng đang kìm nén lửa giận.

“Nhưng camera không ghi lại được gì cả.” Đào Gia Minh đã xem qua toàn bộ tư liệu camera—ngoại trừ vài phút cuối, phía trước đều là một mảnh đen kịt.

“Đó là chuyện của các người. A Ngự hôm nay đã bị dọa cho hoảng sợ, bắt buộc phải tạm ngừng quay.”

“Mạnh lão sư bên này cũng cần nghỉ.”

“Toa Toa với Ngọc Thanh cũng không ổn.”

“Văn Hàm, còn anh?”

“Hôm nay sự việc hơi phức tạp.” Liễu Văn Hàm thần sắc rối rắm, thật sự không muốn nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, anh ta không thể không mở miệng. “Thật ra chúng tôi vừa rồi đã gặp phải thứ dơ bẩn, chỉ cần sơ suất một chút thôi, e là đã mất mạng rồi. Đặc biệt là Mạnh lão sư, vừa rồi chính là bị thứ kia bám vào người.”

Nghe vậy, Mạnh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ mờ mịt.

“Tôi không có ấn tượng gì cả.”

“Mạnh lão sư tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra thử,” Liễu Văn Hàm khó xử nói, “Bị quỷ nhập rồi, cũng không biết có để lại di chứng gì không…”

“Oa…” Thành Toa đột nhiên bật khóc, ôm chặt lấy Quý Ngọc Thanh, đầu vùi sâu vào lòng ngực người kia, “Đáng sợ quá! Ngọc Thanh, em muốn về nhà, em muốn về nhà!”

“Đừng sợ, đừng sợ, Toa Toa, qua rồi, đều qua rồi, không sao đâu.” Quý Ngọc Thanh nhỏ giọng dỗ dành.

“Nghe nói mấy đợt quay sau đều ở nhà ma. Nếu thật là vậy, tôi khuyên các vị nên cân nhắc lại cho kỹ,” Lục Huyền cười nhàn nhạt, “Dù sao thì vận may như hôm nay… không phải lúc nào cũng có.”

Lời này của cậu mang theo ý tứ sâu xa.

Dù sao giữa cậu và tổ tiết mục chỉ ký một kỳ hợp đồng, lần này trùng hợp đụng phải chuyện kỳ dị, có cậu ở đây mới bình an vô sự. Nhưng ai dám chắc lần sau còn may mắn thế nữa?

“Tôi sẽ đưa Mạnh lão sư tới bệnh viện kiểm tra. Nếu thân thể thật sự có vấn đề, sẽ xử lý theo điều khoản hợp đồng, giải trừ là được.” Trợ lý của Mạnh Nhiên đỡ người dậy, nói.

“Chúng tôi cũng đi trước.” Quý Ngọc Thanh nói, vẫn ôm chặt Thành Toa. Khi đi ngang qua Lục Huyền, ánh mắt nàng đảo qua cậu, mang theo vẻ phức tạp khó nói rõ.

Thành Toa vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Quý Ngọc Thanh, dáng vẻ run rẩy, lệ lưng tròng khiến ai nhìn cũng không khỏi động lòng thương.

“Thành Toa chắc là bị dọa sợ rồi đúng không? Các người thật sự gặp chuyện thần quái à?” Đường Thu kéo tay áo Lục Huyền, hạ giọng hỏi.

“Coi như vậy đi.” Lục Huyền trả lời lửng lơ nước đôi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thành Toa.

Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn từ bên này, Thành Toa từ lòng ngực Quý Ngọc Thanh ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

Lục Huyền: …

Kỹ thuật diễn này, bảo sao có thể trụ lại trong giới giải trí. Không bì nổi, không bì nổi.

Nhưng mà, người ta chỉ đang giả vờ yếu đuối để làm nũng với bạn trai thôi, cũng chẳng cần thiết phải vạch trần làm gì.

Mạnh Nhiên thì còn chưa đi được, Thành Toa lại tiếp tục giả bộ bị dọa, còn kéo theo một người nữa, tổ tiết mục muốn giữ chân ba người, nhưng khổ nỗi không nghĩ ra được cách nào, đành phải trơ mắt nhìn họ rời đi.

Liễu Văn Hàm bước tới trước mặt đạo diễn, hơi khom người: “Ngại quá, e là tôi cũng không thể tiếp tục ghi hình.”

Liễu Văn Hàm là MC chính, từ khi debut tới giờ vẫn luôn nổi tiếng là người biết cư xử. Tổ tiết mục mời anh ta tới, chủ yếu cũng là để anh ta đóng vai trò trung hòa trong chương trình, tránh để khách mời mâu thuẫn lẫn nhau.

Đạo diễn vẫn cầm kịch bản trong tay, nhưng giờ đã vò nát đến biến dạng.

“Đi đi đi, đi hết đi! Giờ chỉ còn hai người, còn quay cái gì nữa!” Đạo diễn bắt đầu mất kiên nhẫn, xua tay đuổi người.

Sắc mặt Liễu Văn Hàm tối sầm: “Xin lỗi.”

Cách đó không xa, Lục Huyền nghe thấy vậy, lập tức hớn hở quay sang Đường Thu: “Mọi người đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi!”

Đường Thu nghi ngờ nhìn hắn: “Chuyện nghiêm trọng như vậy, sắc mặt ai cũng khó coi, sao tự nhiên cậu vui thế?”

“Thì… cái gì đó…” Lục Huyền đột nhiên giơ tay lên, sau đó quay người đi thẳng ra ngoài, “Tôi ra ngoài hít thở chút không khí, trong biệt thự này ngột ngạt quá.”

Đường Thu tức đến dậm chân, nhưng chẳng thể làm gì cậu.

Cô đành phải hậm hực đi theo.

Vì để tiện cho việc ghi hình, bên ngoài biệt thự đã dựng sẵn các lều lớn nhỏ, làm chỗ nghỉ cho khách mời, trợ lý nghệ sĩ và nhân viên tổ chương trình.

Chỉ là bây giờ, bên ngoài có vẻ vắng vẻ hơn hẳn.

Mạnh Nhiên rời đi, mang theo cả đoàn người đi cùng.

Thành Toa và Quý Ngọc Thanh cũng rút, cuốn theo ê-kíp của họ.

Chỉ còn Liễu Văn Hàm vẫn chưa đi, người rời khỏi biệt thự sớm nhất là Nhan Như Ngự thì vẫn còn ở lại, hai người ngồi đối diện nhau, trò chuyện phiếm.

Có điều, trợ lý của Liễu Văn Hàm và nhóm người đi theo Nhan Như Ngự đều đang thu dọn đồ đạc — rõ ràng chẳng bao lâu nữa cũng sẽ rời đi nốt.

Đại khái là nghe được tiếng bước chân, hai người đang trò chuyện lập tức quay đầu lại.

“Lục Huyền, vừa rồi thật sự cảm ơn cậu. Nếu không nhờ cậu, bọn tôi chắc lành ít dữ nhiều rồi.” Liễu Văn Hàm đứng dậy, chân thành nói với Lục Huyền.

Lục Huyền ngẩng đầu liếc anh ta một cái, nhưng không đáp lại ngay, mà quay sang nói với Đường Thu:
“Đường tỷ, tụi mình cũng thu dọn đồ đạc một chút đi.”

“Được.” Đường Thu tuy trong lòng đầy nghi hoặc, vẫn gật đầu đáp.

Chờ Đường Thu đi khỏi, Lục Huyền mới bước lại gần hai người.

“Xem như nể tình quen biết từ trước tới giờ, tôi vừa tính một quẻ,” cậu nói, “《 Tra Án 》 xác thực sẽ nổi, nhưng đồng thời, mỗi kỳ ghi hình đều sẽ tiềm ẩn nguy hiểm. Quẻ tượng không đẹp, họa phúc khó lường. Muốn tiếp tục tham gia hay không, các anh tự cân nhắc.”

“Quẻ tượng không đẹp là sao?” Liễu Văn Hàm nghi hoặc hỏi.

“Ờm…” Lục Huyền do dự một chút, xoa xoa mặt mình, “Tu vi của tôi hiện giờ không đủ, không thể phát huy hết thực lực. Bằng không tên kia vừa rồi, tôi chỉ cần một giây là tiễn hắn lên đường.”

Liễu Văn Hàm nhìn động tác xoa mặt của Lục Huyền, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, chẳng buột miệng nói ra:
“Chẳng lẽ… là do chỉnh dung nên tu vi không lên được?”

Lục Huyền khựng tay, ngẩng đầu nhìn anh ta với ánh mắt đầy khiếp sợ, hai má còn đang ôm nguyên:
“Sao anh lại nghĩ vậy được chứ?!”

“À thì…” Liễu Văn Hàm hơi lúng túng, gượng cười nói, “Tôi từng nghe người ta nói, gương mặt là nơi tụ khí vận, tuyệt đối không nên động dao kéo, không khéo làm hỏng mệnh. Cậu vừa nói tu vi không lên được, tôi không biết sao nữa, tự nhiên nghĩ tới… cái thuyết đó.”

“Tôi nói tôi không hề chỉnh dung, anh tin không?” Lục Huyền nghiêm túc nhìn anh ta hỏi.

Liễu Văn Hàm càng thêm lúng túng. Anh ta từng gặp không ít nghệ sĩ không chịu thừa nhận mình đã chỉnh dung, nhưng đa phần đều là chỉnh nhẹ đến mức không ai nhận ra. Đằng này, mặt của Lục Huyền—rõ ràng không giống trước kia, nói không chỉnh mới là lạ.

“Thật ra thì chỉnh dung cũng không có gì to tát, trong giới giải trí ai mà chưa từng đụng dao kéo đôi ba lần đâu.”

Lục Huyền trừng mắt nhìn anh ta, buông tay xuống:
“Biết ngay là anh không tin. Nhưng tu vi không lên được không liên quan gì tới chỉnh dung cả. Tôi tới đây, chủ yếu là muốn nói rõ tình hình chương trình lần này với anh. Nói nhiều cũng vô ích, lời tới đây là hết. Chọn thế nào, tùy anh.”

“Cảm ơn cậu, tôi nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc.” Liễu Văn Hàm trịnh trọng gật đầu cảm ơn.

“Vậy tôi đi trước.” Lục Huyền nói xong định quay người đi.

“Cùng nhau đi.” – Người nãy giờ vẫn im lặng, Nhan Như Ngự, lúc này cũng đứng dậy.

Lục Huyền liếc anh một cái, không nói gì thêm.

Tới bãi đỗ xe, Tằng Quần và Đường Thu đã chờ sẵn ở đó.

Thấy hai người đi cùng nhau tới, Tằng Quần lập tức bước nhanh lên:
“Lục đại sư, chuyện hôm nay…”

“Không liên quan tới thứ sau lưng Nhan Như Ngự, chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Lục Huyền đáp.

“Vậy thì tốt.” Tằng Quần thở phào nhẹ nhõm.

“Lên xe đi, về trước rồi nói tiếp.” Đường Thu cũng đã đi tới.

Lục Huyền gật đầu, vừa định mở miệng đáp thì bên cạnh đột nhiên có người chen ngang.

“Cậu đi chung xe với tôi.”

Nói xong, Nhan Như Ngự lập tức lên xe, trông cứ như chưa từng thốt ra câu gì vừa rồi.
Đường Thu sững người: “Gì vậy trời? Hai người có chuyện gì thế?”

“Có người bị chứng tự luyến nặng, cứ nghĩ ai cũng phải nghe lời mình.” Lục Huyền đáp, ngồi xuống ghế bảo mẫu trong xe. Vừa lên xe, cậu liền nằm xoài ra phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tằng Quần và Đường Thu trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình, không nói nên lời.

Tằng Quần dè dặt đi tới bên xe, quả nhiên thấy người nào đó đang tỏa ra khí lạnh lẽo:
“A Ngự, Lục Huyền về lại xe mình rồi, chuyện gì cũng có thể để sau hẵng nói mà? Hay để tôi thay cậu truyền đạt lại?”

“Không cần.” – Nhan Như Ngự lạnh lùng phun ra hai chữ.

Tằng Quần còn chưa kịp thở phào, đã thấy người nào đó chân dài bước xuống xe, thẳng tiến về phía xe Lục Huyền.

Đường Thu đang đứng đó, thấy Nhan Như Ngự đi tới, chẳng nói chẳng rằng lặng lẽ lùi sang bên né tránh.

“Giận thật à?” – Nhan Như Ngự cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chứ sao.” Lục Huyền vẫn nhắm mắt đáp.

“Tránh ra chút, chừa cho tôi chỗ ngồi.” – Nhan Như Ngự gõ gõ cửa xe, ngón tay gõ lên mặt cửa lạch cạch lạch cạch nghe mà căng thẳng.

Lục Huyền mở mắt, hai người mắt đối mắt một lúc.

“Thôi được, thấy anh chịu chủ động, tôi cho anh chút mặt mũi.” Nói rồi cậu xoay người, hai chân đang gác lên ghế hạ xuống, vẫn giữ nguyên tư thế nằm xoài lười biếng.

Nhan Như Ngự trèo lên xe, miễn cưỡng chen vào phần ghế còn lại chưa bị chiếm hết.

Đường Thu thấy thế khẽ thở dài quay lại xe mình. Nhìn Nhan Như Ngự thân hình cao lớn mà chỉ ngồi một góc ghế nhỏ, cô chỉ thấy... tội nghiệp thay ảnh đế.

“Làm gì vậy hả, ngồi cho đàng hoàng vào! Ngồi không ra ngồi, ra thể thống gì!” – Đường Thu cau mày quát.

Lục Huyền vô tội ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới uể oải ngồi dậy:
“Vị trí này vốn là của tôi mà…”

“Hay cậu sang xe tôi đi, bên tôi rộng hơn, nằm nghỉ cũng thoải mái.” – Nhan Như Ngự đột nhiên nói.

“Anh không nói sớm!” – Lục Huyền nói xong nhảy phắt xuống xe, chưa đầy một phút sau đã chui tọt vào xe của Nhan Như Ngự.

Tằng Quần còn đang sững sờ thì đã thấy Nhan Như Ngự ung dung quay lại, bình tĩnh leo lên xe.

Một lúc lâu sau, Tằng Quần mới hoàn hồn, gõ cửa xe:
“Không phải chứ, cậu mua cái xe to đùng như này… chỉ để dụ Lục Huyền lên xe mình?!”

Vừa dứt lời, Nhan Như Ngự lạnh nhạt trả lời một câu: “Cũng tàm tạm.”

Tàm tạm cái đầu cậu á!

Tằng Quần cạn lời, nhìn sang chiếc xe bảo mẫu, thấy Lục Huyền đã tìm được một cái gối, nhắm mắt ngủ ngon lành.

“Không tệ, bên anh đúng là rộng rãi hơn xe tôi thật, lần này ngủ chắc ngon giấc rồi.” – Lục Huyền nằm đó, vừa nhắm mắt vừa cảm khái.

Đời người, có một cái giường để nằm ườn ra là đủ để cảm thấy viên mãn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play