Bởi vì Tề Lam từ trước đến nay đều cẩn thận, sao có thể cam lòng để Tô Phương ở nhà một mình chứ?
Cho nên lần này vào huyện, hắn đương nhiên phải đưa Tô Phương theo cùng.
Về phần hai tiểu hài tử, Tề Lam dứt khoát gửi gắm cho Vương chưởng quầy trông nom, để bọn nhỏ chơi ở hậu viện của tửu lâu, tùy ý học hành viết chữ, hay là đánh quyền thêu hoa gì đó cũng được.
Cũng là lúc này, Tề Lam mới vỡ lẽ ra rằng, thì ra từ trấn Thanh Hà đến thành huyện gần đến thế.
Hai người ngồi xe ngựa đi đường bằng phẳng, không tốn bao nhiêu thời gian, thậm chí còn nhanh hơn từ thôn Tề gia đến trấn trên. Vừa nghe tin này, việc đầu tiên Tề Lam cảm thấy chính là tiếc nuối — sớm biết gần như vậy, hắn đã sớm đưa Tiểu Phương cùng hai đứa nhỏ vào huyện chơi rồi. Thành huyện dù sao cũng phồn hoa hơn trấn nhỏ nhiều, không phải sao?
Chỉ tiếc lần này không thể. Bởi vì hắn phải đến nha môn làm việc, việc mua đất hoang không giống như mua ruộng từ tay dân, trắng ra mà nói, đất hoang được xem như tài sản triều đình Đại Hạ, muốn mua thì phải tìm quan phủ mới được.
May mà chuyện mua bán đất hoang vốn được liệt vào việc chính sự, quan phủ lại muốn bán càng nhiều càng tốt để tích công trạng, cho nên sự tình vô cùng thuận lợi. Từ lúc bước chân vào nha môn đến khi xong việc, trước sau chưa đến một canh giờ, Tề Lam đã cầm được khế đất hai mươi mẫu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play