Việc săn bầy sói kia, Tề Lam vốn chẳng thể nhúng tay, nhưng chuyện làm thịt khô lại ngoài ý muốn được mọi người ưa thích. Đừng nói Tô Phương hay Vệ Nhất, ngay cả mấy đại hán rảnh rỗi cũng thích ôm mấy thanh thịt khô trong ngực, nhớ tới liền tiện tay cắn một miếng, vừa nhai vừa thưởng thức.
Tề Lam cũng không quên gửi cho bên Kiều Minh Nguyệt một phần, thuận tiện kèm theo cách làm. Hắn còn nói rõ, thịt sói thực ra cũng có thể chế biến như vậy đặc biệt hữu dụng khi phải đi đường xa, làm lương khô còn tốt hơn bánh ngô khô nhiều.
Nhất là khi Tề Lam vô tình nghe Vệ Ngũ nói, ở một số nơi biên quan, bầy sói quả thực là đại hoạ của dân chúng. Chỉ là thịt sói vốn khó ăn, người thường hiếm khi động đến. Nếu dùng cách này làm khô thịt, không chừng còn lưu truyền được. Hơn nữa, sói vùng hoang mạc lại khác hẳn sói trong núi, biết đâu còn nếm được một hương vị mới lạ.
Năm ngày thoáng qua, Vệ Nhị và Vệ Tứ dẫn người xuống núi, Vệ Tam thì đi trước để tìm bầy sói nhỏ luyện tay, rồi mới tính đến chuyện tiêu diệt đại đàn. Cụ thể thế nào, Tề Lam không rõ, chỉ biết lúc này đang cùng người dựng một cái lò nướng thô sơ dưới chân núi. Nhà có hai phu lang mang thai, ngày thường mổ gà giết cá còn phải tránh mặt, huống chi hơn trăm con sói đương nhiên không thể xử lý ngay trên núi.
May là sau lần trước, Vệ Nhất đã không còn ủ rũ như trước. Tô Phương vẫn luôn tò mò nguyên nhân, nhưng phu quân không nói, hỏi Vệ Nhất cũng chỉ nhận được câu “sau này sẽ biết”, khiến y càng thêm ngứa ngáy trong lòng.
“Phu quân, thứ này nhìn lạ thật, thật sự có thể dùng để nướng thịt sao?”
Tô Phương tò mò nhìn cái bếp lạ trước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play