Cuối cùng, Tề Lam vẫn là dẫn theo tiểu phu lang hứng thú bừng bừng mà vào núi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo tiểu phu lang kia vừa lộ ra đôi mắt cầu xin là hắn lập tức không còn chút sức chống cự nào.
Về phần Vệ Nhất… thôi thì mặc kệ, Tề Lam cảm thấy Vệ Ngũ và y cũng chẳng khác biệt là mấy. Lúc này, y mở rộng hai tay, cẩn thận ôm người bảo hộ trong lòng.
Khổ nỗi, chính chủ lại chẳng tự biết, ỷ vào mình đã tĩnh dưỡng lâu ngày, lại từng luyện qua võ, nên hoàn toàn không cho rằng bản thân có chỗ nào cần kiêng dè. Lúc thì chạy trước, lúc lại lùi sau, thỉnh thoảng còn ghé tai Tô Phương kể chuyện, nói mình trong địa đạo đã thấy những thứ gì.
Chỉ tội cho Vệ Ngũ, Tề Lam đoán rằng lúc trước y làm nhiệm vụ cũng chưa từng căng thẳng đến vậy. Gương mặt gần như đông cứng, ánh mắt dán chặt vào Vệ Nhất, chỉ sợ y sơ sẩy điều gì. Có một phu lang nghịch ngợm như thế, đời này Vệ Ngũ e rằng định trước sẽ chẳng yên ổn.
Đến mức ngay cả Tô Phương cũng nhìn không nổi nữa. Thấy Vệ Nhất lại định len lên trước dẫn đường, y liền nhanh tay túm lấy: “Vệ Nhất, trong bụng ngươi còn có bảo bảo, đừng chạy loạn nữa. Trên núi toàn là cành cây, nếu ngã thì phải làm sao?”
Nói đi cũng phải nói lại, Tô Phương vốn chẳng phải người đã có hài tử, lại còn nhỏ tuổi hơn Vệ Nhất vài năm, vậy mà còn hiểu tình trạng của Vệ Nhất giờ đây phải đặc biệt chú ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play